Tác giả: Luna Huang
Cứ như vậy, chốc chốc Diệp Cẩn Huy lại mang cháo đến cho Diệp Cẩn Huyên. Hồ thị, Diệp Cẩn Linh, Diệp Cẩn Liên cùng đám di nương cũng đến thăm. Diệp Cẩn Huyên tiện đó tặng cho mỗi người một ít đồ trong số lễ vật vừa được ban.
Đến tối nàng không ngủ được liền ôm Vô Sự trong lòng đi lòng vòng trong phòng một lúc lâu. Sau đó quyết định bước ra ngoài, cửa vừa hé nàng đã vội khép chặt.
Không phải chứ, nàng vừa mới thấy được cái gì, hai mắt chớp chớp xác nhận mình không nhìn lầm. Tim nàng vẫn là còn đang đập thình thịch không ngừng.
Sau khi bình tĩnh lại nàng đặt Vô Sự xuống đất rồi đưa tay chọc một lỗ nhỏ trên cửa nhìn ra ngoài. Hải Dụ đang lén lút đứng trước của phòng của Diệp Cẩn Huy.
Như Ý Cát Tường còn lại là nằm dài trên nền đất cứ như đã nhất xỉu vậy. Tim của nàng lại càng đập nhanh hơn một nhịp, Hải Dụ đây là muốn làm gì đại ca?
Đột nhiên lại thấy Hải Dụ đẩy cửa tiến vào. Sau khi cửa khép lại Diệp Cẩn Huyên cũng lén lút ra khỏi phòng mình hướng phòng đối diện sải những bước bộ nhẹ nhàng.
Nàng chậm rãi đến gần hai nha hoàn nằm trên đất. Nàng khẽ đưa chân đá vào chân họ, họ cũng không có phản ứng, xem ra là trúng dược rồi. Nàng không có thời gian bận tâm cái khác nữa, liền chọc một cái lỗ ở cửa phòng Diệp Cẩn Huy, ghé mắt vào xem.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Bên trong một mảnh đen thui căn bản không thấy được gì. Trong lòng nàng run một trận, nếu Hải Dụ trộm vậy gì đó hay là vu oan Diệp Cẩn Huy trộm vật gì đó thì phải thế nào?
Mắt nàng vẫn dán sát cửa không rời, lần đầu làm chuyện xấu thực sự là lương tâm không yên ổn a. Còn chưa kịp trấn an tâm tình bên trong phòng đã có một đoạn đối thoại truyền đến.
Diệp Cẩn Huy đang ngủ cảm nhận được trên ngực mình có một bàn tay nóng bỏng sờ đến liền cau mày quát: "Kẻ nào?"
"Đại thiếu gia, là nô tỳ." Âm thanh nũng nịu của Hải Dụ vang lên trong không gian yên ắng.
"Ngươi vào đây làm gì mau cút ra ngoài cho bổn thiểu gia." Diệp Cẩn Huy hừ lạnh một tiếng, tay hất mạnh tay của Hải Dụ ra khỏi người mình. Không ngờ người của Tả thị lại to gan như vậy, đến phòng của hắn cũng dám động tay động chân.
Lúc này y phục nha hoàn của Hải Dụ được nàng ta tự kéo xuống lộ một bên vai trần cùng chiếc yếm đỏ quyến rũ. Thân người nàng ta uống éo, dẫu môi lên làm nũng: "Thiếu gia đối với nô tỳ không có chút hứng thú gì sao?" Nàng không tin bị trúng xuân dược còn có thể chống cự được.
Diệp Cẩn Huyên nghe được dùng hai tay che miệng, tim bỗng ngừng đập. Lúc nãy Hải Dụ bảo phải ra ngoài một chút sẽ không phải là...
Mắt của Diệp Cẩn Huy tối sầm lại. Cũng may lúc nãy hắn lén lút thấy được Hải Dụ giở trò trong ấm trà liền cứ như vậy mà không dùng đến.
Do lúc này dẫn dụ cái đuôi hồ ly của Tả thị nên hắn mới nhẫn đám nữ nhân này. Nếu hiện tại vạch trần bất qua Tả thị liền thay người mới rồi đề phòng hắn kỹ hơn thôi cũng chẳng được ít gì.
"Lời của bổn thiếu gia nghe xem như gió thỏa bên tai?" Hắn gầm nhẹ lên một tiếng, từng chữ từng chữ được đẩy ra từ kẽ răng.
Hải Dụ còn muốn nói thêm gì nữa lại nghe hắn nói: "Có muốn ta bảo muội muội bán ngươi đến thanh lâu không?"
"Nô tỳ biết lỗi, thỉnh đại thiếu gia khoan thứ." Hải Dụ lập tức rời giường, quỳ dưới đất hướng Diệp Cẩn Huy dập đầu. Đến giờ phút này nàng biết được hắn không hề trúng dược.
"Cút." Diệp Cẩn Huy rống lên một tiếng. Giờ phút này bao nhiêu phẫn nộ từ lúc Diệp Cẩn Huyên gặp họa hắn đều phát hết ra ngoài. Cư nhiên mang muội muội hắn làm bia còn nhân lúc Đoan Mộc Chiến Khôi đến mà diễn hí nữa.
Diệp Cẩn Huyên nghe được vội vàng tìm chỗ núp. Hải Dụ run rẩy dập đầu rồi chạy một mạch ra ngoài. Nhìn theo bóng dáng của Hải Dụ, Diệp Cẩn Huyên vội vã trở về phòng mình. Không ngờ nàng ta to gan như vậy. Sợ là đời trước cũng là sớm cùng Đoan Mộc Chiến Phàm đi.
Nàng trở về giường nằm xuống rồi ngủ lúc nào không biết.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sáng sớm, mở mắt thức giấc cũng là nằm trên nền đất lạnh. Nàng vừa trèo lại lên giường liền có người đến giúp nàng thay dược. Nàng nằm im trên giường đưa tay sờ loạn mới phát hiện Vô Sự mất tích.
Đêm qua nàng mải mê thám thính quên mất Vô Sự. Nàng nhớ rõ ràng đã đặt nó xuống đất rồi cơ mà. Thấy Diệp Cẩn Huyên mất hồn Hồ thị vội hỏi: "Huyên nhi làm sao? Có đau không?"
"Vô Sự ..." Diệp Cẩn Huyên nén đau bật ra hai chữ không rõ ràng.
Hồ thị vội vàng phân phó hạ nhân: "Mau cho người tìm Vô Sự trở về." rồi lại trấn an Diệp Cẩn Huyên: "Vô Sự có lẽ là đi lạc thôi, mẫu thân đã cho người đi tìm rồi, yên tâm."
"Ân." Không cần mở miệng một âm thanh buồn bã vang lên khiến tim của Hồ thị chấn động một trận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!