Chương 30: Thích Khách Đột Nhập

Tác giả: Luna Huang

Diệp Cẩn Huyên cùng Diệp Cẩn Liên chạy một mạch trở về Tước Tuyến điện. Trên đường đi đụng phải một đám nam tân đang tụ tập nói gì đó.

Diệp Cẩn Huy thấy hai người vội vội vàng vàng gương mặt tái nhợt không khỏi bước đến giữ lại hỏi: "Hai vị muội muội làm sao?"

Cả hai thấy được Diệp Cẩn Huy như đói lâu ngày được phát lương thực vậy liền bật khóc. Diệp Cẩn Huy hốt hoảng hướng đám nam tân cáo lui rồi kéo hai người sang một nơi vắng người hỏi rõ.

Sau khi khóc thỏa thích mới nức nở kể ra chuyện của Bách Lý Nghiêm. Nghe xong mặt của Diệp Cẩn Huy giận đến đỏ bừng, hai tay nắm thành quyền. Nếu không phải tên Bách Lý Nghiêm kia gia thế bễ nghễ hắn đã đánh cho vài trận rồi.

"Đại tỷ tỷ bị hắn..." Diệp Cẩn Huyên thút thít giọng nói kể. Lúc này nàng ngoài kể chuyện ấm ức ra thì đầu óc không còn nhớ đến chuyện gì nữa.

Lời còn chưa hết đã bị Diệp Cẩn Huy bịt miệng, hắn còn cảnh giác ngó xung quanh. Sau khi không thấy ai mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng trách: "Chuyện này không thể nói ra được, ta biết rồi."

Diệp Cẩn Liên nhớ lại lúc nãy bị con heo Bách Lý Nghiêm phi lễ cũng là sợ đến không nói được gì. Nãy giờ chỉ là để Diệp Cẩn Huyên nói chứ nàng không hé răng nói được bất kỳ câu nào.

Lúc này có một tiểu thái giám chậm rãi bước đến thông báo phải trở lại tập trung trước sân rộng của Tước Tuyến điện để thưởng yên hoa.

Hai nữ nhân điều chỉnh lại tâm trạng rồi cùng Diệp Cẩn Huy bước vào trong như chưa từng xảy ra chuyện gì.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Lúc này trước sân rộng của Tước Tuyến điện mọi người tập trung đầy đủ. Hoàng thượng hoàng hậu Diêu đức phi cùng đám phi tần, các vương tử công chúa đứng ở trước bậc thang cao. Đám nữ quyến một bên nam tân một bên. Đám quan lại đứng sau lưng hoàng thượng cực kỳ có thứ tự.

Diệp Cẩn Huyên cùng Diệp Cẩn Liên về chỗ của mình. Diệp Cẩn Linh thấy được họ liền vui vẻ hỏi: "Hai người đi đâu vì sao giờ mới đến?"

Thân ảnh mập mạp của Bách Lý Nghiêm đứng trong hàng nam tân thực sự là không thể lẫn đâu được nhìn về phía hai nàng. Cả hai nhìn thấy hắn vội vã cúi đầu, chỉ lắc đầu không hề nói gì nữa.

Diệp Cẩn Ninh được hoàng hậu yêu thích kéo tay để nàng ta đứng cạnh Đoan Mộc Chiến Khôi như tuyên bố chủ quyền. Nhất là sau chuyện khi nãy trong đại điện mọi người đối với Diệp Cẩn Ninh càng thêm quý trọng hơn vài phần.

Đoan Mộc Chiến Phàm đứng một bên uy nghi ngẩng mặt lên trời đợi yên hoa. Dưới ánh trăng mặt nạ bằng vàng sáng đến lóa mắt người nhìn. Đoan Mộc Chiến Lẫm nắm chặt nắm đấm nhìn về phía Diệp Cẩn Ninh cực kỳ không cam tâm. Nếu mẫu phi hắn không sớm tạ thế thì Đoan Mộc Chiến Khôi cùng hoàng hậu cũng không đắc ý được thế này đâu.

Giờ đây mọi người nhốn nháo đợi xem yên hoa. Mấy tên tiểu thái giám cũng nhau châm lửa để yên hoa bay lên trời. Yên hoa rất nhanh phóng thẳng lên trời cao.

Giữa màn đêm tuyệt đẹp tỏa ra ánh sáng đủ màu sắc như những đóa hoa khổng lồ rực rỡ. Yên hoa xinh đẹp mị người khiến mọi người đều tấm tắc khen không ngớt lời. Ánh sáng lóa mắt kia đủ màu chớp tắt chớp tắt rọi xuống sân rộng tạo thành một bầu không khí náo nhiệt.

Lòng của Diệp Cẩn Liên cũng vì bị yên hoa xinh đẹp hấp dẫn quên mất cả chuyện không vui lúc nãy. Khóe miệng của nàng kéo lên thành một đường cung tuyệt đẹp. Gương mặt vốn đã mỹ mạo thanh lệ của nàng càng thêm sâu đậm vài phần.

Nụ cười đó đột nhiên lại lọt vào trong tầm mắt của Bách Lý Nghiêm. Vốn là hắn định trừng mắt Diệp Cẩn Liên vì cái tát kia nhưng lại vô tình nhìn thấy nụ cười thuần khiết này khiến cho hắn lần đầu tiên cảm thấy có cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.

Tuy từ năm mười bốn tuổi nữ nhân đối với hắn không hề xa lạ gì nữa. Nhưng chưa có nữ nhân nào khiến hắn có cảm giác như thế này. Cả người đông lại hắn nhìn đến không muốn rời mắt.

Diệp Cẩn Huyên không có tâm trạng thưởng pháo hoa. Nàng quay sang thì bắt gặp được ánh mắt si mê của Bách Lý Nghiêm nhìn Diệp Cẩn Liên. Ánh mắt đó lại không có một tia tà ý, hận ý thì càng không.

Nàng hơi cau mày bước chắn đường nhìn của hắn. Tự trấn an bản thân nàng đã hai kiếp người không thể sợ đám nhãi ranh này. Tuyệt không để cho bản thân thất thố như khi nãy nữa, hành động không suy nghĩ.

Bách Lý Nghiêm lại như là nhìn xuyên thấu qua người của Diệp Cẩn Huyên vậy. Mắt hắn vẫn không hề chớp lần đầu nở ra một nụ cười không hề có tà ý.

Sau khi tiếng yên hoa thứ tám được bắn lên, đột nhiên từ trong những cây cao có những hắc y nhân xuất hiện. Mọi người một phen hoảng loạn nhốn nháo.

Đám vương tử hô to.

"Người tới hộ giá."

"Bảo vệ phụ hoàng mẫu hậu cùng các nương nương."

"Lập tức triệu tập ngự lâm quân."

Bọn họ đứng chắn trước hoàng thượng cùng hoàng hậu và đám phi tử. Diệp Cẩn Ninh sợ hãi lùi về sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!