Chương 3: Hồi Ức Kinh Khủng

Tác giả: Luna Huang

Diệp Cẩn Huyên mười bảy năm ở Trúc Huyền am chưa từng biết mặt mọi người ở Diệp phủ, cũng không biết được lòng người nham hiểm. Thế nên khi được mọi người đối xử tốt nàng cũng lại tốt với người khác. Lòng vô tạp niệm nào biết lời nói của người khác chính là con dao đâm nàng chí mạng.

Nàng trở về chưa bao lâu thân mẫu Hồ thị trúng độc qua đời. Thân ca ca Diệp Cẩn Huy bị chiều đến hư hỏng chỉ biết phá của cùng đám trư bằng cẩu hổ làm ra rất nhiều chuỵên xấu mặt. Đến khi chuyện lớn xảy ra Diệp Nghiêu không còn mặt mũi liền xóa tên Diệp Cẩn Huy ra khỏi gia phả.

Sau đó cách đó không lâu lại được gả cho Đoan Mộc Chiến Phàm. Lúc đó nàng nghĩ mình là nữ tử hạnh phúc nhất thế gian bởi nàng được gả cho người trong lòng của mình.

Nghĩ đến đoạn này, Diệp Cẩn Huyên ôm chặt lấy chăn dày run rẩy một phen cực kỳ lợi hại. Nàng không thể tin được một nam nhân thân là trượng phu của nàng ngồi trên ngôi vị cửu ngũ chí tôn lại có thể vì dung mạo tuyệt thế đẩy nàng để tử địa mà không có chút lưu tình nào.

Nàng nhớ rất rõ hôm thái giám thiếp thân của hắn đến tuyên chỉ phế hậu. Nàng còn chưa kịp tiếp nhận sự thật, một lời biện minh cũng chưa thốt khỏi miệng đã bị hung hăng ném vào lãnh cung.

Mỗi ngày mỹ nhân tuyệt thế của hắn đều đến lãnh cung hành hạ nàng. Mà nàng ta không phải ai khác chính là tỷ muội cùng cha khác mẫu với nàng Diệp Cẩn Ninh. Nàng ta mang đủ mọi hình phạt tàn khốc nhất của hậu cung áp dụng lên người nàng.

Bản thân nàng ta lại ngồi trên ghế nhàn nhã uống trà. Bên cạnh còn có cung nữ vì nàng ta bóp vai, quạt. Nàng ta còn kể những chuyện hạnh phúc của mình cùng Đoan Mộc Chiến Phàm cho nàng nghe nữa.

Lúc đầu là dùng roi quất lên trên người. Nàng vốn ở Trúc Huyền am mỗi ngày gánh nước chẻ củi nên thân thể khỏe mạnh. Thế nên hình phạt kéo dài cho đến lúc nàng ngất xỉu. Trước đó sẽ là cho người cắt lưỡi nàng để tránh nàng tự sát cùng không cần nghe nàng mắng hay thống khổ xin tha vì nàng ta cảm thấy không cần thiết.

Vết thương trên người lở loét, máu tươi dính đầy bộ trung y lụa bạch sắc của mình. Cứ như vậy lặp đi lặp lại vài ngày, sức khỏe của nàng dần dần yếu đi, chưa chịu được mấy roi đã ngất xỉu.

Diệp Cẩn Ninh mất hứng lại cho người mang nước muối tạt đến khi nàng tỉnh lại tiếp tục đánh. Lúc lại không vui lại đến lãnh cung dùng dậy sắt hơ nóng ấn trên mặt cùng khắp người nàng.

Cả móng tay của nàng Diệp Cẩn Ninh cũng cho người rút. Mỗi khi Diệp Cẩn Ninh cùng Đoan Mộc Chính Phàm xảy ra chuyện gì không mãn nguyện nàng ta đều đến lãnh cung rút đi một móng của nàng. Cứ như vậy cho đến khi hai mươi móng tay, móng chân cũng không còn.

Mỗi lần nàng ta đến cũng sẽ mang thêm Chu thái y. Nàng có chuyện gì nguy hại đến tính mạng đều là Chu thái y cứu lại.

Nếu hôm nào cùng phi tần nào không hài lòng lại đến cho người kẹp móng tay của nàng. Trong khi nàng la hét thống khổ Diệp Cẩn Ninh ngồi trên ghế cười đến thống khoái.

Đến khi trên người nàng không còn chỗ nào lành lặn nữa Diệp Cẩn Ninh lại cho người mang răng của nàng nhổ xuống. Nàng ta bảo muốn xem thử một người còn trẻ mà mất răng sẽ như thế nào.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Khi nàng thống khổ còn nghe được giọng Diệp Cẩn Ninh vang vẳng bên tai. Âm thanh êm dịu nhưng từ ngữ cùng ngữ khí lại cực kì chói tai, là nồng nặc sát khí.

"Tiện nhân, cái ghế hoàng hậu kia ngươi cũng dám tranh với ta sao? Tiện nhân như ngươi không xứng."

"Nếu ngươi ngoan ngoãn theo ta thì ta sẽ ban cho ngươi cái chết nhẹ nhàng hơn rồi. Là do ngươi tự chọn lấy không thể trách ta được."

"Để ta nói cho ngươi biết, vở kịch hoàng hậu cùng người thông dâm đó là chính tay nam nhân ngươi yêu thương nhất dựng nên, không phải ta."

"Ngươi biết được thì thế nào? Tư vị ra sao? Có lẽ là đau lòng lắm nga?"

"Tất cả những hình phạt mà ta sử dụng với ngươi cũng là do khẩu dụ của hắn truyền đến."

"Kỳ thực ta cũng không muốn nhận đâu, xem cũng là làm bẩn mắt ta. Nhưng lệnh của hoàng thượng ta không thể làm trái được."

"Ngươi có chết oan thì cứ tìm hắn, đừng tìm đến ta."

"Mà có lẽ do hắn sợ ngươi biến thành oan hồn bám theo mình nên mới cho ngươi sống không bằng chết như vậy. Nghe xem, để Chu thái y người có y thuật cao nhất trong hoàng cung cũng được cử đến rồi."

"Mà ta thấy tiện mạng của tiện nhân đúng là rất cứng a. Hành hạ lâu như vậy mà đến nay vẫn còn sống."

"…"

Lúc này, Diệp Cẩn Huyên mới bừng tỉnh biết được tội thông dâm của nàng từ đâu mà có. Hóa ra đều do Đoan Mộc Chính Phàm đứng phía sau an bài. Hắn muốn phế nàng lại không có lý do liền bày ra vở kịch này.

Đến đây nàng mới biết được, xung quanh mình đến một người thực sự tốt với nàng cũng không còn ai nữa. Trong trí nhớ mơ hồ, nàng nhớ về những ngày vui vẻ ở Trúc Huyền am.

Trước khi trút hơi thở cuối cùng nàng nàng lập thệ. Nếu cho nàng một cơ hội luân hồi, nàng nhất định mở to mắt lên nhìn người nhìn đời, tuyệt không để người khác lợi dụng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!