Chương 120: Trọng Sinh Tầm An

Tác giả: Luna Huang

Vừa trở về, Diêu đức phi đích thân mang khi thì canh gà nhân sâm khi thì tổ yến bào ngư đến cho Diệp Cẩn Huyên tẩm bổ, nói là để sớm mang hoàng tự. Đoan Mộc Chiến Phàm luôn trở về kịp lúc dành ăn với nàng. Nàng không chút do dự liền nhường hết cho hắn.

Mỗi ngày đều như vậy cho đến ngày thứ chín, đang ngồi ở đình thủy tạ hóng mát đột nhiên tiểu Thuận tử bước đến: "Nô tài gặp qua hoàng hậu nương nương."

"Đứng lên đi." Diệp Cẩn Huyên mỉm cười nhìn hắn hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Tiểu Thuận tử ấp a ấp úng muốn nói lại thôi. Diệp Cẩn Huyên nhíu mày lại hỏi: "Thuận công công có việc gì cứ nói không cần kiêng kỵ."

"Những thứ nô tài sắp nói nô tài tự biết mình quá phận nhưng không thể không nói, thỉnh hoàng hậu nương nương thứ tội." Tiểu Thuận tử quỳ xuống nặng nề nói.

"Vậy liền nói đi." Tiểu Thuận tử chưa hề có thái độ này bao giờ, nay lại thế này là vì sao?

"Nương nương người không hiểu được nỗi khổ của hoàng thượng sao? Ngài ấy vì người mà chịu không ít khổ sở rồi. Nương nương thương tình mở lòng một chút, mong nương nương bao dung." Nói xong tiểu Thuận tử dập đầu liên tục.

Diệp Cẩn Huyên vội khom người đỡ tiểu Thuận tử lên: "Thuận công công mau đứng lên, chuyện của hoàng thượng bổn cung từ từ khuyên hắn nạp phi, ngươi yên tâm." Nguyên lai là vì chuyện nạp phi, nàng cũng đang nghĩ cách đây. Diêu đức phi từ ngày hôm đó cũng không hề cùng nàng đề cập chuyện này nữa nên nàng chỉ biết tự lực cánh sinh thôi.

Tiểu Thuận tử há hốc nhìn Diệp Cẩn Huyên chuyện của bốn năm nay là không ai kể nàng nghe sao. Nàng thực sự quá vô tâm rồi. Hắn không biết làm gì hơn liền hành lễ cáo lui.

Diệp Cẩn Huyên nghĩ mãi cũng không ra biểu tình kia của tiểu Thuận tử là gì. Đến tối nàng không như mọi ngày vừa nằm xuống đã ngủ mà là nhìn Đoan Mộc Chiến Phàm.

Thấy hắn ở trước mặt mình rồi phê tấu chương. Không lâu sao thấy hắn đầy trán mồ hôi lâu lâu lại muốn xoay người về phía nàng nhưng lại chừng chừ không xoay. Cây bút lông trong tay cũng bị bẻ gãy làm đôi.

Nàng cả kinh ôm lấy tim sợ hãi cả người vùi vào trong chăn chừa mỗi hai con mắt ra quan sát, hắn bị bệnh sao? Nhớ lại lời của tiểu Thuận tử lúc sáng đột nhiên nàng bắt đầu hoài nghi chung "đồ bổ" kia. Nhìn sắc mặt của hắn đỏ lên dưới ánh nến nàng nhớ lại bản thân lúc trúng xuân dược. Diêu đức phi sẽ không phải đoán ra nàng cùng hắn vẫn chưa...

Đoan Mộc Chiến Phàm chậm rãi đứng lên bám lấy từng món đồ trưng bày trong phòng bước ra ngoài, miệng thở dốc khẽ gọi: "Tiểu Thuận tử, tiến đến, mau."

"Có nô tài." Tiểu Thuận tử vội đẩy cửa tiến vào: "Tất cả đã chuẩn bị xong."

"Ừm, vậy liền cho họ vào đi." Đoan Mộc Chiến Phàm ngồi xuống nhuyễn tháp trấn định bản thân.

Diệp Cẩn Huyên cả kinh nhìn đám cung nữ thái giám tiến vào. Cung nữ thì xếp thành hàng quỳ ngồi xung quanh long sàng. Thái giám tay cầm xô nước tiến vào thùng gỗ to cực kỳ phổ thông sau bình phong đổ vào.

Tiểu Thuận tử vừa giúp Đoan Mộc Chiến Phàm lau mồ hôi vừa khẽ thúc giục: "Các ngươi nhanh một chút, đừng để thái hậu phát hiện."

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Chốc lát, đám thái giám ra ngoài Đoan Mộc Chiến Phàm ở bên trong ngâm nước lạnh. Lát sau bước ra nhuyễn tháp, chưa được bao lâu lại bước vào trong tiếp tục ngâm. Diệp Cẩn Huyên như thế không tin đưa tay che miệng. Vậy là đã mấy ngày nay hắn mỗi ngày tối như vậy tắm nước lạnh sao? Lúc đầu thấy được cái thùng to kia nàng cũng không hiểu hắn đặt ở đó làm gì, nhưng giờ hiểu được rồi.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại cho đến hai canh giờ dược hiệu hết tác dụng Đoan Mộc Chiến Phàm mệt mỏi ngồi trên nhuyễn tháp dùng tay đỡ trán liên tục thở. Tiểu Thuận tử lấy áo choàng đắp lên người cho hắn. Hắn phất tay cho tiểu Thuận tử lui ra ngoài, bản thân nhắm mắt tựa như nghỉ ngơi.

Diệp Cẩn Huyên nuốt ngụm nước bọt rồi ngồi dậy, nàng không để đám cung nữ hành lễ mà ra dấu cho đám cung nữ lui xuống. Nàng từ khi tỉnh lại đều là vận luôn y phục ngủ nên xuống giường ôm lấy chăn dày bước ra.

Lúc này nghe tiếng bước chân Đoan Mộc Chiến Phàm ngẩng đầu nhìn thấy đám cung nữ đang định hỏi thì thấy Diệp Cẩn Huyên bước ra: "Huyên nhi vì sao thức giấc?" Bình thường nàng chẳng phải ngủ rất say sao? Hay là nàng căn bản chưa từng ngủ? Hôm nay hắn cũng không để ý đến việc nàng có động hay không a.

Diệp Cẩn Huyên chậm rãi bước đến lấy chăn đắp cho hắn: "Hoàng thượng hà tất tự làm khổ mình như vậy." Nạp phi chẳng phải liền được sao.

Đoan Mộc Chiến Phàm kéo nàng ngồi bên cạnh mình, đáy mắt tối đi một mảng, hồi lâu mới nói: "Chẳng phải nàng muốn có cuộc sống như uyên ương sao, ta đang đáp ứng nàng."

"Nhưng người là cửu ngũ chí tôn, nào có hoàng đế nào chỉ có một thê, hậu cung rỗng đối với quốc gia mà nói không phải chuyện tốt." Diệp Cẩn Huyên ở bên cạnh vẫn mang triết lý ra nói cùng hắn.

Đoan Mộc Chiến Phàm không trả lời, chỉ cau mày một lúc rồi nhàn nhạt đáp phi sở vấn hỏi: "Nàng đã thấy cái gì?"

"Thấy hoàng thượng trúng xuân dược, thiếp thân nhớ hoàng thượng có giải dược." Diệp Cẩn Huyên còn nhớ hắn từng bảo Hắc Ưng đưa cho nàng.

Đoan Mộc Chiến Phàm ôm nàng tố khổ. Do hắn nhất quyết chỉ một mình nàng nên Diêu đức phi lại bày sang trò khác.

"Mẫu hậu bảo trong cung bất an đêm nào cũng mang Thiên Ưng cùng Hắc Ưng đi, lại còn cho người lúc soát xem ta giấu giải dược ở những nơi nào mà tịch thu toàn bộ nữa." Cả giải dược được hắn giấu trong long quan cũng bị tịch thu. Nhiều lúc hắn nghĩ vì sao mẫu hậu lại có thể thần thông quản đại như vậy..

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!