Tác giả: Luna Huang
Đoan Mộc Chiến Phàm cho người tìm Dược Hằng giúp đỡ. Độc trong người Diệp Cẩn Huyên tuy là giải trừ kịp lúc nhưng cũng là ngấm được một thời gian nên dẫn đến hôn mê sâu. Dược Hằng nói thức tỉnh được hay không là phải xem ý chí của nàng.
Tàn dư do Đoan Mộc Chiến Khôi để lại chính là đám viện binh của phiên bang. Hoàng thất chỉ còn một huyết mạch duy nhất là hắn, vừa diễn lên một màn tranh ngôi đoạt vị nên hắn phải đích thân ra trận bình loạn để tăng sĩ khí. Việc trong cung giao lại cho Bách Lý Nghiêm, Bách Lý Hạ cùng Diêu đức phi. Bách Lý Ngạn sau khi xong việc cũng bị trừ khử.
Diệp Cẩn Huyên hôn mê phải để lại cho Hồ thị chăm sóc. Đoan Mộc Chiến Phàm vận một thân giáp trụ bế Diệp Cẩn Huyên đi ra trước đại môn Diệp phủ. Mắt nàng nhắm nghiền, toàn thân đều là vô tri vô giác. Hắn đặt nàng lên bộ liễn, tay giúp nàng vuốt những lọn tóc tơ mượt mà bay loạn trong gió, đặt lên trán nàng một nụ hôn.
"Huyên nhi, mau tỉnh lại, khi ta trở về ta muốn nhìn thấy nàng sinh long hoạt hổ đến đón ta có được không?"
Thực sự hắn muốn khi nàng tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy sẽ là hắn nhưng hắn không thể mạo hiểm đưa nàng đi cùng. Kỳ thực chỉ cần nàng tỉnh lại không đến đón hắn cũng không sao vì hắn nhất định sẽ đi tìm nàng, chỉ hy vọng nàng tỉnh.
Hồ thị thở dài đau lòng nói: "Vương gia yên tâm chúng ta đều ở đây chăm sóc nàng." Từ sau khi biết Khương Văn cùng Đoan Mộc Chiến Phàm là cùng một người nàng kinh hỉ không biết bao nhiêu lần. Không biết đây là ưu sự hay hỉ sự nữa, nữ nhi của nàng không biết đấu đá hậu trạch làm sao có thể sống sót trong hậu cung. Vốn là định tìm Khương Văn hảo hảo nói chuyện không ngờ biết được tin kinh thiên động địa.
Ngay cả Diệp Cẩn Huy cũng là choáng váng vài trận mới có thể chấp nhận sự thật a. Trách không được "Khương Văn" từ chối quan chức, từ chối thú Diệp Cẩn Huyên, Đoan Mộc Chiến Phàm lại không cho nàng lấy chiếu chỉ tứ hôn. Tóm lại là sớm có tính toán rồi a!
Diệp Cẩn Linh khóc lóc ôm lấy Hình Trùng Xuyên không nỡ xa. Hình Trùng Xuyên nặng nề an ủi thê tử, hắn cũng không muốn rời xa nàng cơ mà. Diệp Cẩn Liên bước đến bên Diệp Cẩn Huyên mắt ngấn đầy lệ. Bách Lý Nghiêm ôm lấy nàng ta vỗ về.
Diệp Nghêu đứng bên cạnh nhìn ba nữ nhi đều là thở dài. Từ khi hắn biết Khương Văn chính là Đoan Mộc Chiến Phàm đều là sợ hãi không thôi. Bởi lúc trước hắn vốn nghiên về phía Đoan Mộc Chiến Khôi. Chỉ là may mắn Đoan Mộc Chiến Phàm không truy cứu a. Hắn biết không phải vì Đoan Mộc Chiến Phàm thương tiếc gì vị ân sư này, mà chính là vì Diệp Cẩn Huyên nên mới hạ thủ lưu tình thôi.
Đoan Mộc Chiến Phàm nắm lấy tay Diệp Cẩn Huyên tỉ mỉ hôn từng ngón tay của nàng, đem lòng bàn tay nàng đặt lên môi, mắt ẩn đầy tình ý cùng thương tâm nhìn nàng rất lâu mới đứng lên rời đi. Trước khi đi còn lưu luyến quay lại nhìn nàng rồi thúc vào bụng ngựa thẳng tiến về phía trước.
Đương nhiên ai không một ai hiểu được hành động của hắn. Chỉ mỗi hắn biết được, đời trước nàng vì hắn mà thây cũng không toàn.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Xuân hạ thu đông tuần hoàn thay phiên đi, đến rồi lại đi.
Đoan Mộc Chiến Phàm vận một thân long bào hắc sắc đội long quan, thêm một kiện áo choàng cổ lông hắc sắc cùng Diệp Cẩn Huyên đứng trên tường thành ngắm về phía xa. Áo choàng, vạt áo long bào cùng đại kỳ bay trong gió đông xung quanh tuyết rơi trắng xóa chỉ có tiểu Thuận tử đứng phía sau vì hai người che dù.
Đoan Mộc Chiến Phàm nhìn Diệp Cẩn Huyên mỉm cười, đáy mắt có vài tia đau lòng không thể che giấu được: "Huyên nhi nàng mở mắt ra nhìn xem tuyết lại rơi rồi, lại sắp qua một năm rồi."
Đời trước nàng gả cho hắn, chờ đợi hắn hơn hai năm thì bị hành hạ đến chết trong lãnh cung. Đời này lão thiên gia báo ứng hắn, hắn phải đợi nàng những sáu năm. Hai năm hắn chinh chiến ở sa trường trở về nàng vẫn nằm im. Ba năm chỉnh lý lại quốc gia nàng vẫn bất động. Một năm quốc gia an hưởng thái bình nàng cũng không hề cho hắn thấy chút phản ứng nào.
Đáp lại hắn chỉ có tiếng gió cùng tuyết rơi, đôi mắt của Diệp Cẩn Huyên vẫn nhắm nghiền không mở. Gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc, phảng phất gần như trong suốt, gò má hõm sâu, cả người gầy gò nhẹ tênh, đôi môi lạnh lẽo trắng bệch.
Hắn hạ một nụ hôn lên đôi môi lạnh đang mang tiếu ý mỏng của nàng, thống khổ nói, tựa như tự trách tựa như tự thán khiến người khác thương cảm: "Huyên nhi, nàng trừng phạt ta lâu như vậy vẫn chưa đủ sao? Nàng hận ta đời trước quá nhẫn tâm với nàng nên mới ngủ lâu như vậy đúng không?"
Nàng bình thường xa cách lạnh nhạt với hắn thì còn không tính, hiện ngủ một lần sáu năm. Hắn thế nào đánh thức nàng cũng vẫn say giấc, cứ như trong mộng nàng thấy được thứ yêu thích gì mà không nỡ bỏ vậy.
Tiểu Thuận tử đứng ở bên cạnh rơm rớm nước nước muốn khuyên ngăn lại không biết khuyên gì. Tuy hắn không hiểu hoàng thượng nói gì mà đời trước đời sau, hắn ở cùng hai người lâu như vậy cũng thấy được hoàng thượng đối với hoàng hậu thế nào làm sao có thể có lỗi mà trừng phạt như hoàng thượng nhắc đến được nhưng cũng là hy vọng hoàng hậu sớm tỉnh lại. Hoàng thượng chung tình như vậy thật đáng quý nhưng là vì quốc gia đại sự làm sao có thể chỉ chung tình với hoàng hậu được.
"Ta biết sai rồi, nàng mở mắt ra nhìn ta có được không?" Kỳ thực chỉ cần nàng mở mắt ra thôi, nàng không cần nhìn hắn cũng được bởi vì hắn nhìn thấy nàng khỏe mạnh là đủ rồi. Hắn muốn thấy nàng sinh long hoạt hổ như trước, nàng nằm yên như vậy khiến hắn thương tâm rất dằn vặt.
Giọng hắn gào thét cùng gió tuyết, đầy mắt hiện lên sự cực kỳ bất lực. Hắn hiện là hoàng đế hô phong hoán vũ lại không thể khiến nàng tỉnh lại. Hắn tình nguyện bản thân thay nàng nằm đó, tình nguyện bỏ giang sơn, giảm thọ để nàng tỉnh lại. Chỉ là ai có thể đáp ứng hắn đây?
Hai năm ở biên quan, hắn liên tục gửi thư về hỏi thăm nhưng không nhận được bất kỳ lá thư hồi đáp nào. Cấp tốc thắng trận trở về, thúc ngựa một đường từ thành môn đến đại môn Diệp phủ, chỉ thấy nàng nằm trên giường cực kỳ an tĩnh, ngày càng suy yếu, ngày càng nhợt nhạt.
Hắn ngồi bên giường ném giáp trụ xuống đất ôm chặt lấy nàng, lay nàng thế nào nàng vẫn không mở mắt nhìn hắn. Nhìn đôi môi nhợt nhạt mang ý cười mỏng, hắn hạ xuống đó một nụ hôn mềm nhẹ: "Huyên nhi ta lại trở về bồi nàng, từ nay không rời xa nàng nữa, nàng cao hứng có đúng không?" Nàng cao hứng nên mới cười với hắn đi!
"Mở mắt nhìn ta đi, một lần cũng được."
Hắn đã học được cách trân trọng nàng, cũng là lúc nàng rời bỏ hắn. Thà rằng nàng ghét bỏ hắn, tránh xa hắn vẫn còn tốt hơn nàng nằm như hiện tại.
Mọi người có mặt đều rơm rớm nước mắt nhìn tràng cảnh kia. Sở dĩ không hồi thư chỉ là không muốn hắn quá đau lòng mà phân tâm thôi. Mà tất cả mọi người nhìn thấy chỉ là sự thống khổ của Đoan Mộc Chiến Phàm lại không người biết hắn thực tại còn khó chịu gấp trăm ngàn lần so với tưởng tượng của mọi người nữa.
Hắn bế nàng rời khỏi Diệp phủ cưỡi lên chiến mã của mình cùng hồi cung. Bế nàng trở về tẩm cung nhẹ nhàng đặt lên long sàng thay nàng cởi bớt y phục rồi đắp chăn. Hắn chậm rãi giúp nàng xoa chân nhỏ giữ ấm rồi nằm nàng xuống bên nàng ôm chặt nàng vào lòng. Chậm rãi nâng đôi tay của nàng lên hôn lên từng móng tay của nàng. Đan tay mình vào tay nàng chậm rãi kể nàng nghe chuyện hai năm qua, kể nàng nghe cái chết của hắn ở đời trước.
Đời trước mỗi lần hắn bị mai phục trọng thương nàng đều lo lắng chạy đi tìm thỉnh thái y. Hắn cấm nàng bước vào viện của mình cả nhìn vào cũng cấm. Nàng chỉ đứng ngoài đại môn chờ tiểu Thuận tử ra mà hỏi tình hình của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!