Tác giả: Luna Huang
Đúng lúc Diệp Nghêu chuẩn bị nói câu "Không cần" thì thấy được Diệp Cẩn Huy tiêu sái phe phẩy chiết phiến bước vào. Miệng treo nụ cười câu hồn nữ nhân, tay còn mang theo một chiếc hộp gấm to.
"Nhi tử gặp qua phụ thân, đại nương, mẫu thân." Hắn gấp chiết phiến lại ôm quyền cúi người.
Diệp Nghêu hừ một tiếng không thèm nhìn đến hắn lấy một mắt. Hài tử này của hắn trưởng thành tuấn tú lại thông minh nhưng lại không hề chuyên tâm vào thứ gì. Suốt ngày chỉ chơi bời lêu lỏng lưu luyến bụi hoa. Hắn đã từng khiến hắn nở mày nở mặt nhưng giờ đây…chính là khiến hắn mất hết mặt mũi trở thành trò cười của đám quan trong triều.
Hài tử của đám bằng hữu hắn người nào cũng có quan chức, không thì cũng là sinh được vài tôn tử. Còn đây... hắn thật không biết phải giáo dục như thế nào nữa.
"Ngươi cũng biết là hôm nay trong phủ chúc mừng muội muội ngươi trở về phải dùng bữa cơm tại sao đến giờ này mới về." Thế là mang hết tất cả nộ khí một thể trút lên người của Diệp Cẩn Huy
Diệp Cẩn Huy vẫn là miệng nở một nụ cười không hề bận tâm đến nộ khí đang nồng nặc trong tiền thính chỉ mang hộp gấm ra vì mình biện giải: "Nhi tử là rời đi mua chút lễ vật cho muội muội nên mới trở về muộn."
Không đợi Diệp Nghêu hô "miễn" hắn đã tự động đứng thẳng thắt lưng. Nói xong câu trên cũng bước đến trước mặt Diệp Cẩn Huyên đưa hộp gấm cho nàng: "Đại ca mua cho muội, mở ra xem thử xem có thích không?"
Diệp Cẩn Huyên đỏ mặt lên nở một nụ cười. Đời trước Diệp Cẩn Huy tặng cho nàng một một ấm ngọc màu hổ phách bội khắc chữ "Huyên" rất tinh xảo. Nhưng đêm động phòng hoa chúc đã bị Đoan Mộc Chiến Phàm làm vỡ nát. Đời này không biết hắn tặng gì cho nàng, thật có chút háo hức!
"Đa tạ đại ca!" Diệp Cẩn Huyên nói xong không nhận hộp gấm mà trực tiếp mở ra xem.
Diệp Cẩn Ninh cùng Diệp Cẩn Liên ngồi ở hai bên cũng cố gắng nhướng cổ lên xem bên trong đến cùng lại vật gì. Diệp Cẩn Linh ngồi xa hơn một chút không thấy được muốn đứng lên lại sợ thất thố khiến Diêp Nghêu ghét bỏ liền buồn bực bĩu môi.
"A!" Diệp Cẩn Huyên tròn mắt nhìn vào trong hộp gấm không kiềm được la to một tiếng. Nàng cười khúc khích đưa tay ôm lấy cuộn lông tròn trắng tinh như tuyết bằng hai lòng bàn tay gộp lại.
"Thích không?" Diệp Cẩn Huy nhìn biểu tình vui vẻ của Diệp Cẩn Huyên cũng cao hứng theo.
"Thích, phi thường thích, đạ tạ đại ca." Không ngờ hắn lại tặng cho nàng một con chó nhỏ lông dày trắng tinh như vậy a. Con chó nhỏ này vẫn còn chưa mở mắt, ôm cục lông nhỏ trong người thật thích.
Cười ha ha hai tiếng Diệp Cẩn Huy mới nói: "Thích thì tốt rồi, ta biết nhất định muội sẽ thích nên lúc nãy vừa nghe con chó của Chúc công tử vừa sinh liền chạy mua."
Muội muội hắn từ nhỏ sống ở Trúc Huyền am tự nhiên là thích thiên nhiên yêu động vậy. Nghĩ thế nên hắn phải đến đó năn nỉ rất lâu tên họ Chúc đáng ghét kia mới chịu bán. Nếu không hắn cũng không về trễ để bị mắng như vậy.
Trong lúc Diệp Cẩn Huy đắc ý không để ý đến khuôn mặt đen thui của Diệp Nghêu trên ghế chủ vị: "Ngươi mua hết bao nhiêu?"
Diệp Cẩn Huy cũng không để ý đến người hỏi là ai mà thành thật đáp: "Bảy trăm lượng."
Diệp Nghêu nghe được liền nộ khí xung thiên, đúng là tên phá gia chi tử, một còn chó nhỏ chưa mở mắt mà tốn hết bảy trăm lượng. Đây là muốn mang tài sản nhà hắn đổ trôi sông sao?
Một tiếng vỗ mạnh bàn Diệp Nghêu nộ hét to: "Mang roi ra đây!"
Mọi người kinh hách vì tiếng vỗ bàn càng kinh hách lời nói của Diệp Nghêu hơn. Triệu quản gia bất đắc dĩ đi lấy roi, Tả thị cùng Hồ thị mỗi người ôm lấy một chân của Diệp Nghêu khóc la thay Diệp Cẩn Huy cầu tình.
"Lão gia, chỉ là bảy trăm lượng thôi mà, cũng chẳng mất bao nhiêu của Diệp phủ, tứ cô nương vui là được rồi."
"Lão gia, Huy nhi nhất thời hồ đồ không nên động nộ ảnh hưởng sức khỏe."
"Huy nhi là vì mua lễ vật cho muội muội người cũng không cần quá để tâm. Dù gì thì cũng tiêu cho tứ cô nương."
"Sinh con không dạy là lỗi của thiếp thân, lão gia cứ đánh thiếp thân là được."
"..."
Nghe cứ như là Tả thị giúp cầu tình nhưng thực chất lại là thêm dầu vào lửa để Diệp Nghêu nóng hơn. Tả thị vốn là không sinh được nam hài nên đâu lý nào để Diệp Cẩn Huy tồn tại. Dù là thứ xuất nhưng hắn cũng là độc tử của Diệp gia, trước tiên là chìu đến hỏng rồi từng bước từng bước để Diệp Nghêu đuổi hắn ra khỏi phủ.
Diệp Cẩn Huyên lạnh mắt nhìn bộ mặt giả dối của Tả thị. Nàng khinh thường nàng ta càng khinh thường bản thân hơn. Nàng là ngu ngốc không nhận ra được lòng người hiểm ác.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lúc trước tình cảnh này cũng từng được diễn ra rất nhiều lần. Lần lớn nhất và cũng là cuối cùng chính là, có người phát hiện Diệp Cẩn Huy vào kỹ viện tranh đệ nhất kỹ nữ của Túy Hương lâu với hầu gia thế tử Bách Lý Nghiêm. Đôi bên lời qua tiếng lại cực kỳ gây gắt nhưng Diệp Cẩn Huy thắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!