Nghe thấy lời ấy, Dư Phá Diễm mới hơi buông lỏng tay, nhưng vẫn còn đặt tay lên bức họa. Tào Kiều Kiều biết cứng rắn cũng vô ích, liền không nhịn được mà làm nũng:"Đưa cho ta mà~!"
Giọng nói của nàng vốn đã dễ nghe, mềm mại mượt mà, thêm gương mặt khuynh thành lại càng dễ khiến người ta nghĩ ngợi xa xôi. Dư Phá Diễm nhất thời cũng khó mà kháng cự.
Hắn nghiêng mặt sang bên, Tào Kiều Kiều liền nhanh chóng hôn lên, dù chỉ chạm khẽ nhưng âm thanh vang lên khá rõ.
Dư Phá Diễm thầm bật cười vì dáng vẻ đáng yêu của cô gái nhỏ nhà mình, rồi đưa bức họa cho nàng.
Tào Kiều Kiều vừa cầm được bức tranh liền mở ra vội vã. Nhưng vừa nhìn thấy người trong tranh, nàng lập tức kinh ngạc đến ngây người — lại là hắn!
Dư Phá Diễm thấy vẻ mặt ấy của nàng liền hỏi:"Có gì không ổn sao?"
Tào Kiều Kiều nghiêm túc gật đầu:"Không ổn, quá không ổn là đằng khác!"
Dư Phá Diễm cau mày:"Người này dung mạo cũng được xem là tuấn tú, so với Tôn Y Y cũng coi là xứng đôi, sao? Không hợp ý nàng thì là không ổn à?"
Tào Kiều Kiều bĩu môi:"Dung mạo thì tính là gì? Ta để tâm đến tâm địa của người ta cơ."
Dư Phá Diễm càng khó hiểu:"Vậy rốt cuộc là không ổn ở đâu?"
Tào Kiều Kiều gấp bức tranh lại, nói:"Hôm chúng ta rời kinh thành bị thích khách ám sát, chàng còn nhớ không?"
Dư Phá Diễm nghiêm mặt gật đầu:"Nhớ."
"Vậy tửu lâu hôm đó chúng ta ghé qua, chàng cũng nhớ chứ?"
Dư Phá Diễm lại gật đầu:"Nhớ, hôm đó chúng ta còn gặp Tề Tuyên ở đó."
Tào Kiều Kiều nói:"Chàng chỉ nhớ hắn thôi sao? Trước khi gặp Tề Tuyên, chúng ta còn gặp một người, ta thì quen, nhưng chàng không nhận ra. Chàng nhìn lại xem, có phải giống y như người trong tranh không?"
Dư Phá Diễm lúc này mới như sực nhớ ra điều gì, liền cầm tranh lên xem kỹ lại, suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói:"Quả thật có vài phần giống. Tuy lúc đó ta chỉ liếc qua, nhưng khí chất cũng tương tự."
Tào Kiều Kiều "ừ" một tiếng:"Người đó ta đã từng gặp trước kia. Hắn là họ hàng xa của nhà Tiết Bằng, chỉ là ta không biết hắn tên là Tiết Huyên."
Dư Phá Diễm lấy làm lạ:"Vậy cũng không có gì lạ. Nàng thấy không ổn ở điểm nào?"
Kiếp trước, Tào Kiều Kiều từng gặp Tiết Huyên ở phủ Tề quốc công, nhưng khi đó nàng không biết tên hắn, chỉ biết hắn từng giúp Tề Tuyên giành được thánh tâm. Nào ngờ người đó lại chính là phu quân tương lai của Tôn Y Y!
Tào Kiều Kiều rơi vào trầm tư, bàn tay bất giác siết chặt. Nàng hồi tưởng lại chuyện kiếp trước — Tiết Huyên hẳn là người của Tề Tuyên, vậy mà giờ lại đúng lúc cưới Tôn Y Y, chẳng lẽ Tề Tuyên đang âm thầm thu phục cả hai đại tướng họ Tào và họ Tôn?
Tới lúc này nàng mới nhận ra, hóa ra kiếp trước Tề Tuyên lại có dã tâm lớn đến vậy, năng lực cũng không phải hạng xoàng. Hắn âm thầm thâu tóm cả hai nhà mà nàng không hề hay biết.
Nhưng đời này, Tào Kiều Kiều tuyệt đối không để hắn toại nguyện. Vì động cơ của Tiết Huyên không hề trong sáng!
Nàng không thể trơ mắt nhìn bạn thân mình sa vào bẫy!
Ánh mắt Tào Kiều Kiều mơ màng, không biết đang nghĩ tới điều gì. Nàng chậm rãi nói:"Phá Diễm, hôm ấy sau khi chúng ta gặp Tiết Huyên thì ngay lập tức gặp Tề Tuyên, chàng nghĩ đó là trùng hợp sao?"
Dư Phá Diễm cũng không dám chắc, có thể là trùng hợp, nhưng cũng không hẳn. Hắn hỏi ngược lại:"Sao lại không thể là trùng hợp?"
Tào Kiều Kiều giả thiết:"Nếu không phải trùng hợp, thì vì sao Tiết Huyên đến kinh thành mà không ghé thăm người nhà trước, lại hẹn gặp Tề Tuyên ở một tửu lâu cách trung tâm phồn hoa khá xa như thế?"
Dư Phá Diễm không cố phản bác, chỉ đưa ra một khả năng khác:"Làm sao nàng biết hắn không ghé nhà trước rồi mới gặp Tề Tuyên?"
Tào Kiều Kiều phân tích:"Nếu hắn đã về nhà, hẳn là đang tạm trú tại phủ Tiết, thì gặp Tề Tuyên cũng nên chọn chỗ gần nhà mà hẹn chứ không phải nơi xa xôi như thế. Hơn nữa, Y Y nói mấy ngày tới hai bên cha mẹ mới gặp mặt bàn chuyện hôn nhân, nếu Tiết Huyên đã sớm về rồi thì chắc chắn phụ mẫu hắn đã sớm đi gặp sui gia tương lai. Đằng này lại để đến rằm tháng Giêng mới hẹn nhau xem mặt. Nếu nhà họ Tôn biết chuyện này, chắc chắn sẽ thấy nhà Tiết không thành tâm, mà hôn sự cũng dễ bị ảnh hưởng.
Chàng nói xem, nhà họ Tiết có cam lòng để lỡ mối lương duyên tốt thế không?"
Dư Phá Diễm nghe thấy có lý, liền gật đầu khen:"Quả không hổ là nữ nhân, mấy chuyện trong nhà nàng nhìn thấu đáo hơn ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!