Chương 8: Ta muốn đoạn tuyệt với chàng (7)

Tào Kiều Kiều còn chưa kịp hỏi đối phương có chuyện gì thì cô gái kia đã ngẩng đầu lên, đôi mắt ngây thơ đáng thương như mắt nai lập tức đập vào tầm nhìn của Tào Kiều Kiều.

Tim Tào Kiều Kiều đập nhanh một nhịp — không ngờ trong tình huống này lại gặp được Mạnh Nhu.

Người phụ nữ đã hại chết đứa con của nàng. Tuy rằng nàng đã định buông bỏ hết thảy những ân oán xưa kia, nhưng nỗi hận trong lòng há phải nói quên là quên được?

Tào Kiều Kiều hít sâu một hơi, quay sang nói với Thanh Đại:– Chúng ta đi thôi.

Thanh Đại không biết đối phương là ai, chỉ thấy tiểu thư đột nhiên muốn rời đi thì cũng không hỏi nhiều. May mắn là người theo hầu hôm nay là Thanh Đại, nếu là Hồng La thì nhất định sẽ hỏi cho ra lẽ.

Tào Kiều Kiều vừa xoay người, Mạnh Nhu đã cất giọng thanh thoát gọi một tiếng "Tỷ tỷ", khiến nàng dừng bước. Trong ánh mắt Mạnh Nhu còn lóe qua một tia xảo quyệt.

Tào Kiều Kiều siết chặt hai tay. Là đi, hay không đi?

Ánh mắt Thanh Đại nhìn qua, dáng vẻ Mạnh Nhu như sắp khóc thực khiến người ta mềm lòng. Tào Kiều Kiều quay đầu lại, vừa hay thấy dáng vẻ yếu ớt đáng thương ấy, lòng cũng bất giác mềm nhũn — nếu như đằng sau vẻ ngoài nhu mì ấy không ẩn giấu một trái tim tàn độc.

Tào Kiều Kiều còn đang do dự, Mạnh Nhu đã lên tiếng trước:– Tỷ tỷ, ta... y phục rách mất rồi, tỷ có thể giúp ta được không?

Chỗ vạt áo Mạnh Nhu như bị vật gì móc rách, xé toạc ra một mảng lớn, vải thừa lê thê trên đất, trông vô cùng khó coi.

Tào Kiều Kiều cắn môi. Nếu không giúp nàng ta, lại không ai phát hiện ra thì Mạnh Nhu sẽ phải đứng mãi nơi này, chẳng khác gì chờ bị kẻ khác – đặc biệt là nam tử – bắt gặp. Đến lúc đó, chuyện này mà đến tai Tề Tuyên, kẻ vẫn còn ôm mối si tình với biểu muội mình, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.

Hơn nữa chuyện xảy ra ở Tôn phủ, sao Tôn gia có thể tránh khỏi liên lụy?

Cuối cùng, bản tính lương thiện khiến Tào Kiều Kiều không thể quay lưng bỏ đi. Sau một hồi cân nhắc, nàng quay lại hỏi:– Vậy muốn ta giúp thế nào?

Mạnh Nhu nói:– Tỷ có thể sai nha hoàn đi tìm Tôn tiểu thư hoặc Tôn phu nhân, dẫn ta đi thay y phục không? Cảm ơn tỷ tỷ.

Tào Kiều Kiều khẽ gật đầu, ra hiệu:– Thanh Đại, mau đi đi. Ta chờ ở đây.

Thanh Đại không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức rời đi theo lời dặn.

Có người bên cạnh, Mạnh Nhu dường như cũng can đảm hơn, không còn vẻ e dè như lúc nãy. Cô ta cười thẹn thùng hỏi:– Không biết tỷ tỷ tên gì?

Tào Kiều Kiều không đáp, chỉ bước thêm mấy bước ra ven hồ, đợi Thanh Đại quay lại để khỏi phải tiếp chuyện với người phụ nữ đầy mưu mô này.

Nàng xuất thần nghĩ: chắc Mạnh Nhu rất vui khi mình đã từ hôn, nhưng con đường sau này của nàng ta cũng không dễ đi. Nàng đã không lấy được Tề Tuyên, tự nhiên sẽ có người khác thế vào chỗ đó. Mạnh Nhu chỉ là một cô gái xuất thân thôn dã, dù có lớn lên ở phủ Quốc Công thì cũng không có thân thế, càng không có khả năng làm chính thê của phủ Quốc Công.

Lão Quốc Công từng cưới Mạnh Nga – một người xuất thân bình thường – làm chính thất, nhưng phủ Quốc Công không thể có thêm một Mạnh Nga thứ hai. Nếu không, người kế thừa như Tề Tuyên sau này vẫn phải chịu những ngày tháng như trước kia.

Điểm duy nhất mà Mạnh Nhu có thể dựa vào chính là tình yêu của Tề Tuyên. Nhưng nếu đem ra so với quyền thế, liệu Tề Tuyên sẽ chọn bên nào?

Tào Kiều Kiều không hề nhận ra rằng Mạnh Nhu đã từ từ tiến gần mình, cũng không hay biết ở cổng hoa viên, một nam tử mặc trường bào màu đen, dáng người cao ráo đang tiến lại gần.

Mạnh Nhu bước từng bước đến ven hồ, đột nhiên quay người lại đối diện với Tào Kiều Kiều, nở một nụ cười quái lạ, rồi nhanh chóng chuyển sang vẻ hoảng sợ, kêu lên:– Tỷ tỷ, người...

Rồi cô ta đưa tay như muốn níu lấy Tào Kiều Kiều, thân người ngã ngửa ra sau. Tào Kiều Kiều không rõ Mạnh Nhu định làm gì, nhưng nàng biết rõ đối phương không hề có ý tốt. Cho nên, nàng cũng nhảy theo xuống nước – nơi này ngoài hai người họ ra không có ai, nàng tuyệt đối không thể để Mạnh Nhu xảy ra chuyện trước mặt mình. Hơn nữa, tuyệt đối không thể để Mạnh Nhu xảy ra chuyện trong Tôn phủ.

Tào Kiều Kiều vốn định cứu Mạnh Nhu lên, không ngờ từ sau lưng đã có một thân ảnh lao đến nhanh hơn, ôm lấy Mạnh Nhu kéo lên bờ.

Tào Kiều Kiều trồi đầu lên khỏi mặt nước, vừa quệt nước trên mặt thì thấy ngay khuôn mặt của Tề Tuyên.

Trải qua một kiếp yêu – hận – tình – thù, Tào Kiều Kiều không còn ngây thơ như trước. Nàng rất nhanh đã nhận ra chiêu trò của Mạnh Nhu.

Nàng tự lên bờ trước, Tề Tuyên mặt đầy tức giận ôm lấy Mạnh Nhu đi lên. Mạnh Nhu ho khan mấy tiếng, rồi lập tức chuyển sang vẻ mặt lo lắng yếu ớt:– Biểu ca, muội không sao đâu...

Tề Tuyên nhẹ giọng an ủi:– Nhu nhi, muội không sao là tốt rồi.

Tào Kiều Kiều chỉ lạnh nhạt nhìn hai người bọn họ nồng tình mật ý trước mặt mình. Sau khi chắc chắn Mạnh Nhu không sao, Tề Tuyên mới quay lại, sắc mặt lạnh như băng:– Tào tiểu thư, nàng không định cho ta một lời giải thích sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!