Chương 75: Ghi chép chuyện cũ ở Tào phủ (7)

Dư Phá Diễm nắm lấy tay nàng, đặt lên cổ mình, nói:"Người ai cũng có số mệnh, nàng vốn chẳng phải đóa hoa phú quý, chẳng thể trách nàng."

Tào Kiều Kiều hỏi:"Chàng nói xem... ta nên xử trí nàng ấy thế nào?"

Dư Phá Diễm đề nghị:"Cứ xem bản thân nàng ấy muốn đi đâu về đâu. Nếu nàng muốn rời đi thì tiễn nàng đi, còn nếu bằng lòng ở lại, cứ để nàng ở lại đến lúc cập kê xuất giá cũng không sao cả, chỉ là không thể ban danh phận tiểu thư phủ Tào thôi."

Tào Kiều Kiều dựa vào vai Dư Phá Diễm, khẽ thở dài:"Dạo này ta cứ thấy bản thân mình quá tàn nhẫn."

Tào Kiều Kiều có thể thẳng tay với kẻ ác độc, nhưng lại dễ cảm thấy áy náy trước người vô tội.

Dư Phá Diễm dịu dàng ***** tóc nàng – đây là cô nương mà chàng đau lòng thương xót, chàng há lại không rõ tính tình của nàng? Chính cái bản tính vừa quả quyết vừa thiện lương ấy lại khiến chàng yêu nàng không dứt.

Dư Phá Diễm hôn lên đỉnh đầu nàng, nói:"Ngủ đi, ta sẽ trông chừng nàng ngủ, đợi nàng ngủ rồi ta mới đi."

Tào Kiều Kiều khẽ gật đầu, kéo chăn lên, nhắm mắt lại, an ổn thiếp đi trong sự đồng hành của chàng.

Thật đến khi Tào Kiều Kiều ngủ say, Dư Phá Diễm mới rời đi.

Sáng hôm sau, Tào Kiều Kiều tỉnh dậy từ rất sớm. Nàng mở mắt mà không muốn rời giường – nếu là thường ngày, hễ tỉnh là nàng đã dậy luôn, không có thói quen nằm nướng.

Nhưng hôm nay, nàng thật sự không thể dậy nổi, vì nàng không biết sau khi dậy rồi sẽ phải an trí Tào Loan Loan nơi nào.

Đợi đến khi trời sáng rõ, nàng vẫn gọi Thanh Đại tới chải đầu rửa mặt cho mình.

Trong lúc búi tóc, Tào Kiều Kiều hỏi:"Vương Hạnh xử lý xong chưa?"

Thanh Đại đáp:"Xong rồi ạ, dùng một cỗ quan tài mỏng nhẹ mà đặt bà ta vào. Nô tỳ nghĩ... tiểu thư Loan Loan có lẽ sẽ muốn nhìn bà ta lần cuối."

Tào Kiều Kiều gật đầu – Thanh Đại làm việc luôn hợp lòng nàng.

Tào Kiều Kiều nói tiếp:"Hôm nay đi cùng ta đến chỗ Tào Loan Loan một chuyến. Nếu nàng muốn gặp, thì để nàng gặp; nếu không muốn, thì cứ đem xác bà ta ném ra bãi tha ma."

Thanh Đại chỉ lặng lẽ ghi nhớ lời nàng. Hồng La đứng bên cạnh vốn định hỏi thêm một câu xem sau này sẽ xử lý Tào Loan Loan ra sao, nhưng bị một ánh mắt của Thanh Đại ngăn lại.

Hồng La ngậm lời, trong lòng cũng hiểu, giờ Kiều Kiều đang phiền lòng, mình mà hỏi nữa chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa sao?

Trải qua bao nhiêu chuyện, Hồng La cũng hiểu được phần nào sự phức tạp trong lòng người, nên giờ không còn lỗ mãng như trước. Chỉ cần có Thanh Đại bên cạnh nhắc nhở, nàng vẫn có thể giữ vững bình tĩnh.

Sau khi ăn sáng xong, Tào Kiều Kiều đi đến viện của Tào Loan Loan.

Tào Loan Loan đã tỉnh từ nửa đêm, mở mắt đến tận khi trời sáng, rồi lại thiếp đi. Lúc này tuy đã tỉnh lại nhưng vẫn không muốn rời giường.

Bởi vì nàng biết mình đã trở thành kẻ không nơi nương tựa – nếu rời khỏi giường, bước ra khỏi cửa phòng này, thì sau đó... nàng còn có thể đi đâu?

Các bà vú trong sân vừa thấy Tào Kiều Kiều đến liền lui xuống cả – chuyện tối qua họ đều biết, nên tương lai của họ sẽ thế nào còn phải xem Tào Kiều Kiều định đoạt. Có khi, đến hoàng hôn hôm nay, họ đã bị đuổi đi rồi.

Tào Kiều Kiều dẫn Thanh Đại vào phòng khuê của Tào Loan Loan. Nhìn thấy Loan Loan tiều tụy hẳn sau một đêm, lòng nàng dâng lên một cảm xúc khó tả – có lẽ là thương hại.

Tào Loan Loan mở mắt nhìn Tào Kiều Kiều, định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống – còn có thể nói gì nữa đây, nàng đã chẳng còn là người nhà họ Tào.

Tào Kiều Kiều bước đến, rót cho nàng một chén nước nóng:"Súc miệng đi, rồi nói với ta vài câu."

Thanh Đại đưa thêm một chén khác hứng nước. Tào Loan Loan súc miệng xong, lau khô miệng, khẽ nói:"Tỷ tỷ... tỷ còn chịu đến thăm muội sao?"

Nàng cứ nghĩ hôm nay Tào Kiều Kiều sẽ nghĩ cách đuổi nàng đi, hoặc thậm chí chẳng buồn gặp nàng lần cuối.

Dù sao Tào Kiều Kiều xưa nay vẫn luôn xem thường nàng, chẳng hề quý mến gì.

Hiện tại Tào Kiều Kiều không thể nói ra lời an ủi, bởi vì nàng không thể ép mình làm vậy, mà cũng chẳng thể buông lời khiến cả hai trở nên thân thiết hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!