Dư Phá Diễm sớm biết ngày này thế nào cũng đến, chàng cũng rất mong chờ xem Tào Kiều Kiều sẽ đối mặt thế nào, bởi vậy chàng không vội hỏi nàng tình hình ra sao, chỉ đứng nhìn hai cha con nàng vào phủ rồi mới xoay người rời đi.
Sau khi vào thư phòng của Tào Công, ông không thể giữ được vẻ bình thản nữa, vội vã hỏi Tào Kiều Kiều đã xảy ra chuyện gì. Tào Kiều Kiều kể lại đầu đuôi sự việc.
Tào Công nghe xong, lông mày chau lại sâu hơn.
Hoàng hậu đúng là đã đưa ra một bài toán khó. Với tính cách của Tào Kiều Kiều, nàng tuyệt đối sẽ không lợi dụng người mình thích để đổi lấy lợi ích. Thế nhưng nếu nàng không mượn tay Dư Phá Diễm lần này, e là những ngày tới sẽ chẳng yên ổn. Chuyện lớn có thể để Tào Công gánh, nhưng những tiểu tiết vụn vặt trong hậu cung cũng đủ khiến người ta khổ sở không thôi.
Trái lại, Tào Kiều Kiều lại lạc quan hơn cha mình, nàng nói:"Cha, con cũng đâu có nói chắc chắn gì đâu. Dù sau này Dư Phá Diễm không đồng ý, hoàng hậu nương nương cũng đâu thể vì vậy mà làm khó con được, phải không? Dù sao thì chuyện ký kết minh ước cũng là chuyện sớm muộn, nếu chậm vài hôm, đến lúc nước chảy thành sông thì nương nương cũng chẳng còn cớ để trách phạt con nữa."
Tào Công cũng hy vọng vậy, nhưng hậu cung nữ nhân... thật khó nói…
Dù sao thì Tào Công vẫn rất hài lòng với cách ứng xử của Tào Kiều Kiều — chí ít nàng không từ chối thẳng thừng khiến hoàng hậu mất mặt. Dù điều này có hơi trái với lòng nàng, nhưng lại bảo toàn được tính mạng cho nàng.
Ông chỉ cần nàng sống vui vẻ, sống bình an hạnh phúc là đủ rồi.
Cơn sóng gió tiến cung hôm qua tạm thời qua đi.
Sáng hôm sau, Dư Phá Diễm lại đến Tào phủ như thường lệ, chỉ là hôm nay chàng không mang theo kiếm hay roi. Tào Kiều Kiều trang điểm chỉnh tề bước ra, thấy tay chàng trống trơn, bèn hỏi:"Hôm nay có chuyện gấp sao?"
Dư Phá Diễm đáp:"Không, chỉ là trời ngày một lạnh hơn, thân thể nàng vốn thuộc hàn, không nên tiếp tục luyện võ sáng sớm nữa. Sau này ta đến, chỉ cùng nàng "bàn binh trên giấy" thôi."
Tào Kiều Kiều đặt trường kiếm xuống, ngồi xuống nói:"Đã bàn binh trên giấy thì nên vào thư phòng mà luận, ngoài này lạnh lẽo, chẳng phải đi ngược với ý định sao?"
Dư Phá Diễm gật gù đầy nghiêm túc:"Vậy chi bằng đến thư phòng của ta. Tuy sách ta không nhiều như tướng quân, nhưng cũng tinh tuyển đấy."
Tào Kiều Kiều không từ chối, quay về viện thay xiêm y, rồi cùng đến Dư phủ.
Nghĩ đến cuộc trò chuyện với hoàng hậu hôm qua, nàng biết lần này mình công khai đến phủ Dư Phá Diễm, trong cung chắc chắn sẽ biết. Thế nên, nàng cũng phải nhanh chóng đưa ra phản hồi thôi.
Vào thư phòng, hai người quả thật mở sách ra, cùng nhau nghiên cứu bàn luận ra vẻ rất nghiêm túc. Dư Phá Diễm thấy nàng tuyệt nhiên không đả động gì đến chuyện hôm qua, liền giành lấy quyển sách trên tay nàng, hỏi:"Nàng thật sự đến đây để bàn binh pháp với ta sao?"
Tào Kiều Kiều nghiêm nghị đáp:"Không phải chàng nói muốn cùng ta thảo luận sao?"
Một người giả ngây, một người không chịu nói.
Dư Phá Diễm đặt sách trở lại kệ, nắm tay nàng muốn kéo đi, Tào Kiều Kiều hất tay chàng ra, không vui nói:"Chàng làm gì vậy?"
Nàng có linh cảm Dư Phá Diễm sắp nói ra điều gì đó quan trọng.
Nàng thà đối phó cho xong với người trong cung, còn hơn là lợi dụng Dư Phá Diễm, dù có phải chịu khổ một thời gian.
Dư Phá Diễm thuận theo, đứng cùng nàng giữa hàng giá sách có phần âm u.
Chàng cúi đầu, nghiêm túc nhìn nàng:"Nàng định không bao giờ nói với ta sao?"
Tào Kiều Kiều né tránh ánh mắt chàng, nói:"Nói gì... chứ ta có gì để nói đâu."
Dư Phá Diễm nắm lấy vai gầy nàng, khẽ nói:"Kiều Kiều, giữa ta và nàng, không có gì là không thể nói."
Tào Kiều Kiều nhíu mày:"Chàng biết cả rồi à?"
Dư Phá Diễm gật đầu:"Bọn họ mấy lần muốn lấy ta làm bàn đạp, tiếc là ta không có kẽ hở nào cho họ lợi dụng. Chỉ là, nếu ta không cố tình tiếp cận nàng, họ cũng sẽ không nhằm vào nàng. Nên chuyện này không phải lỗi của nàng."
Tào Kiều Kiều vẫn thấy áy náy:"Nếu ta mở miệng nhờ chàng, chẳng phải là lợi dụng chàng hay sao, ta cảm thấy không yên lòng."
Dư Phá Diễm cười nhạt, đôi mắt xanh biếc như nước ánh lên:"Kiều Kiều, nàng nhớ kỹ, chỉ cần có thể bảo vệ nàng bình an, nàng có lợi dụng ta thế nào cũng không sao."
Tào Kiều Kiều đẩy chàng một cái:"Chả trách cha ta bảo, lời của mấy người đàn ông nghiêm túc nghe chẳng đáng tin. Chàng rõ biết ta không phải loại người ấy, mà còn hứa hẹn như vậy, chẳng phải nói rồi cũng như không sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!