Chương 49: Hỏi chàng mày đậm nhạt bao nhiêu (1)

Bất giác, tiết Sương giáng, Tiểu tuyết rồi Đại tuyết đều đã qua, kéo dài thêm mấy ngày nữa, kinh thành rốt cuộc cũng đổ trận tuyết *****ên thật sự.

Trước đó mấy người đã hẹn nhau đi ngâm suối nước nóng, nhưng Tôn Văn lại đột ngột báo với Tào Kiều Kiều đổi ngày. Thật ra là vì Dư Phá Diễm gặp phải chuyện rắc rối, bằng không cũng chẳng tự nhiên thay đổi kế hoạch như vậy.

Trong thư phòng của Dư Phá Diễm đang đốt lò than, than đen cháy tí tách vang lên, nhưng không có chút khói nào bốc lên. Trong tay Dư Phá Diễm cầm mấy thẻ ngọc, trên thẻ ngọc bên tay trái khắc hai chữ "Lại Bộ", mặt sau là một chữ "Dư" lớn.

Ngón cái của Dư Phá Diễm xoa lên tấm thẻ ngọc ấy, lẩm bẩm:"Cuối cùng cũng sạch sẽ rồi, ngày nào nhìn thấy cũng chướng mắt."Nói xong, chàng ném mạnh thẻ ngọc xuống đất, vài tiếng "rắc rắc" thanh thúy vang lên, thẻ ngọc vỡ tan tành.

"Gọi người tới dọn đi."Dư Phá Diễm vui vẻ đứng dậy, đẩy cửa sổ, phân phó cho Mặc Khả.

Mặc Khả lập tức gọi người tới thu dọn mảnh vụn.

Dư Phá Diễm mở cửa sổ ra, phát hiện tuyết đang rơi.

Chàng ngẩng đầu nhìn trời, từng bông tuyết trắng xóa bay lượn như bông gòn trong màn sương xám mờ. Đột nhiên, chàng nhớ tới một chuyện vui vẻ nào đó, khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt.

Dư Phá Diễm nhét tay vào tay áo, chậm rãi đi về phía vườn mai mà chàng tự trồng. Nhìn ngắm một vườn mai đủ dáng đủ vẻ, chàng vẫn cảm thấy thiếu điều gì đó.

Hứng khởi nổi lên, chàng chẳng bảo ai đi theo, một mình đến thẳng phủ Tào gia.

Hôm nay Tào Công nghỉ phép, cũng nhàn rỗi ở nhà. Nhưng vì Dư Phá Diễm là khách quen nên đám hạ nhân cũng không đi thông báo với ông.

Dư Phá Diễm quen đường quen lối đi vào vườn hoa trong phủ. Theo lý thì phải đợi hạ nhân thông báo rồi mới gặp được Tào Kiều Kiều, ai ngờ vừa bước vào vườn đã thấy nàng.

Tào Kiều Kiều đang cúi người hái một đóa hoa hồng phấn, Dư Phá Diễm núp phía sau nàng, vỗ nhẹ vai phải của nàng. Đợi đến khi nàng quay đầu sang phải, thì chàng đã vòng sang đứng bên trái.

Tào Kiều Kiều xoay người một vòng mới nhìn thấy chàng, nũng nịu cười:"Không ngờ Dư hoàng tử cũng có lúc trẻ con thế này."

Khuôn mặt lạnh lùng như băng của Dư Phá Diễm hơi nhíu lại. Từ "trẻ con" này dùng với chàng dường như không ổn lắm. Nhưng quả thật, khi ở bên Tào Kiều Kiều, tâm tình của chàng rất vui vẻ, cũng hoàn toàn không đề phòng nàng.

Chàng hoàn toàn tin rằng Tào Kiều Kiều sẽ không giống những người khác, luôn mang tính toán với chàng.

"Ngồi đi, đứng trong gió tuyết làm gì." – Tào Kiều Kiều nói.

Dư Phá Diễm ngược lại: "Tuyết đẹp thế này, không đứng ngắm thì chẳng phải uổng phí rồi sao?"

Tào Kiều Kiều đồng tình:"Nói cũng phải. Chỉ là hoa trong nhà ta đều nhỏ nhắn, mấy gốc mai ít ỏi cũng chẳng nở đẹp, nếu không nhờ tuyết trắng trên đầu cành, nhìn hoa nhà ta chắc còn tưởng xuân sang rồi."

Thanh Đại nghe tiểu thư nói duyên dáng, bật cười khẽ.

Dư Phá Diễm mời mọc:"Ta biết một nơi mai nở rộ, lại có đủ loại giống quý hiếm, gần đây còn có cả mai xanh mà mọi người đều khao khát."

Tào Kiều Kiều lập tức hứng thú, mắt sáng rỡ:"Thật sao?"

Dư Phá Diễm gật đầu, nhưng Tào Kiều Kiều lại thất vọng thở dài:"E là nơi đó bị người ta dẫm nát rồi, ta không thích chen lấn, người đông thì cảnh vật dù đẹp cũng thành nhơ nhớp."

Dư Phá Diễm nở nụ cười bí ẩn:"Nếu là ta mời, sao có thể để người khác lui tới?"

Tào Kiều Kiều vui mừng: "Thật chứ?"

"Thật hay không, theo ta một chuyến sẽ biết."

Tào Kiều Kiều chẳng còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện sửa soạn chải chuốt, chỉ khoác một chiếc áo choàng mỏng rồi đi theo Dư Phá Diễm ra ngoài.

Thanh Đại không có thân thủ, lại vốn là người chậm rãi, nên đi theo sau hai người khá vất vả. Ra đến cổng thì vừa gặp Tào Công.

Thấy Tào Kiều Kiều mặt mày rạng rỡ, Tào Công cười hỏi:"Định đi đâu thế?"

Tào Kiều Kiều cười tươi:"Dẫm tuyết tìm mai, cha sẽ không ngăn con chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!