Tề Tuyên đi ngang qua nơi này, từ xa đã thấy Tào Kiều Kiều và Tôn Y Y đang cười đùa vui vẻ.
Tề Tuyên phát hiện ra, gần như hắn chưa từng thấy Tào Kiều Kiều cười như vậy bao giờ, mỗi lần gặp hắn, nàng đều mang vẻ nghiêm túc.
Tề Tuyên cảm thấy dáng vẻ tươi cười của nàng hôm nay thật dịu dàng, rất giống dáng vẻ mà một cô nương nên có. Cô nương vốn nên như vậy.
Tề Tuyên nhìn đến thất thần, đến mức Mạnh Nhu đến bên cạnh cũng không hay biết. Mạnh Nhu nhìn theo ánh mắt hắn, trông thấy chính là nụ cười khuynh thành của Tào Kiều Kiều, lòng như bị kim đâm một nhát, sắc mặt thoáng méo mó rồi nhanh chóng được thay bằng nụ cười.
"Biểu ca, đang nhìn gì thế?"
Tề Tuyên nghe giọng quen thuộc, ngập ngừng nói: "Không... không nhìn gì cả."
Ngọn lửa trong lòng Mạnh Nhu bùng cháy, càng cố che giấu càng chứng tỏ có vấn đề. Chẳng lẽ biểu ca đã bắt đầu để ý đến Tào Kiều Kiều?
Không! Biểu ca là chỗ dựa duy nhất, là người nàng muốn phó thác cả đời, sao có thể để Tào Kiều Kiều cướp đi?
Tào Kiều Kiều không thể cướp nổi!
Mạnh Nhu thân mật khoác tay Tề Tuyên, dịu dàng nói: "Ồ, tỷ tỷ Kiều Kiều đang ở đằng kia, chúng ta qua chào hỏi đi nhé?"
Tề Tuyên vốn đã có ý đó, chỉ là không có cớ. Giờ Mạnh Nhu chủ động đề nghị, hắn tất nhiên không từ chối, nhẹ nhàng gạt tay Mạnh Nhu ra, sóng vai cùng nàng bước tới.
Tào Loan Loan thấy hai người đi về phía Tào Kiều Kiều, đoán chắc là có chuyện. Dù gì Mạnh Nhu cũng rất ghét Tào Kiều Kiều, nàng liền mang tâm thái xem kịch mà đi theo.
Tào Kiều Kiều thấy hai người tới, sắc mặt lập tức sa sầm. Thật ra không chỉ riêng nàng, mà mọi người trong đình đều thấy không vui.
Mạnh Nhu như thể chưa có gì xảy ra, e thẹn cười hỏi: "Hai tỷ tỷ, muội và biểu ca có thể ngồi ở đây không?"
Tôn Y Y rốt cuộc cũng không nỡ từ chối thẳng, còn Tào Kiều Kiều thì dứt khoát: "Không được."
Tề Tuyên càng thích thú, kéo vạt áo ngồi xuống, Mạnh Nhu tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đá còn lại.
Tề Tuyên nhướng mày: "Sao vậy? Cả hoàng cung này là của nàng rồi sao?"
Tào Kiều Kiều liếc hắn lạnh lùng: "Tề quốc công đừng nói bừa, tội mưu nghịch ta không gánh nổi đâu."
Tề Tuyên thấy nàng vẫn biết e dè, khác hẳn dáng vẻ ở ngoài cung, bèn hứng thú trêu chọc thêm vài câu, nhưng nàng chẳng buồn đáp lời.
Tề Tuyên thấy nàng không thèm để ý, cũng cảm thấy vô vị, bèn im lặng.
Hắn không phát hiện thái độ của mình với Tào Kiều Kiều đã thay đổi, nhưng Mạnh Nhu thì tinh ý nhận ra, trong lòng càng thêm khó chịu.
Tề Tuyên tốt với nàng, nhưng nàng hiểu rõ đó là vì họ cùng lớn lên, lại có quan hệ huyết thống. Nhưng nếu tình cảm đó không biến thành hôn nhân, nàng sẽ chẳng thể giữ được hắn mãi mãi.
Mạnh Nhu biết, nếu để Tề Tuyên động lòng trước khi cưới nàng, thì nàng cả đời không còn hy vọng.
Nàng chỉ là đứa con gái xuất thân hàn vi, được nuôi trong phủ quốc công. Trong mắt người khác, nàng mãi là khách, không phải chủ. Ngay cả phu nhân Mạnh thị – dì ruột nàng – cũng chưa từng thật lòng coi nàng là con gái ruột.
Nàng từ một vùng quê nghèo nàn bước vào kinh thành phồn hoa, nàng không thể quay lại cuộc sống cũ. Cho dù sau này Mạnh thị gả nàng vào một gia đình tốt, thì phu quân tương lai cũng không thể tốt bằng Tề Tuyên, cũng chẳng nâng niu nàng như biểu ca.
Cho nên lựa chọn tốt nhất, chính là gả cho biểu ca – người vừa thương nàng, vừa có dung mạo và địa vị.
Mạnh Nhu muốn khiến Tề Tuyên chán ghét, thậm chí căm hận Tào Kiều Kiều. Như vậy, biểu ca mới mãi mãi thuộc về nàng.
Dù cho Tề Tuyên không chủ động ghét Tào Kiều Kiều, nàng cũng sẽ lợi dụng sự sủng ái của biểu ca để khiến hắn phải ghét.
Trước khi chết, mẹ nàng từng dặn: Vũ khí lớn nhất của nữ nhân là nước mắt. Từ khi vào phủ quốc công, với sự chỉ dạy của các ma ma, nàng đã sử dụng thành thạo nước mắt và vẻ yếu đuối như một nghệ thuật.
Mà Tề Tuyên, lần nào cũng mắc bẫy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!