Hai hiệp đầu, mỗi đội thắng một trận, đều là thắng sát nút, chỉ hơn nhau vài quả bóng. Hiệp cuối cùng chuẩn bị bắt đầu, tiếng trống hiệu vang lên, toàn bộ tuyển thủ thúc ngựa lao về phía trước, những cây gậy hình lưỡi liềm như vũ khí thật sự, từng cú vung đánh mạnh vào trái bóng nhỏ bé.
Các đồng đội của Tề Tuyên tích cực chuyền bóng cho hắn, tạo cơ hội ghi bàn tối đa, còn đồng đội của Tôn Văn thì cố hết sức chặn đối phương.
Tề Tuyên ghi được hai bàn, Tôn Văn ghi một bàn. Sau đó, không biết đồng đội của Tề Tuyên thay đổi chiến thuật lúc nào, không còn tập trung vào ghi bàn mà chuyển sang vây hãm Tôn Văn, khiến anh không có lấy một cơ hội thở.
Khi năm người vây kín Tôn Văn, không rõ chuyện gì đã xảy ra trong sân, đến khi Tiết Bằng và nhóm người dạt ra thì Tôn Văn đã ngã ngựa!
Ngã ngựa là chuyện thường gặp, nếu thương không nặng thì có thể tiếp tục lên ngựa thi đấu, còn nếu nặng hơn thì phải thay bằng cầu thủ dự bị. Đội Tôn Văn đã dùng hết ba người dự bị, giờ nếu Tôn Văn gặp chuyện, sẽ không còn ai thay thế được. Huống hồ Tôn Văn là linh hồn của cả đội, nếu anh rời sân, chẳng phải toàn đội sẽ rối loạn như một đám cát rời sao?
Tôn Văn cố gắng trèo lên ngựa, định tiếp tục chiến đấu, nhưng chẳng bao lâu lại ngã xuống. Ba lần liên tiếp như vậy, đội Tề Tuyên đã ghi được năm bàn.
Giữa giờ nghỉ, Tôn Văn toàn thân đầy thương tích. Thái y theo đoàn kiểm tra xong liền nhận định: "Không thể tiếp tục thi đấu, bằng không cánh tay e là sẽ không thể hồi phục được nữa."
Tào Kiều Kiều đứng bên cạnh cũng thấy thắt lòng, không một nam nhân nào không coi trọng trận đấu này. Tôn Văn đã đến được bước này, sao có thể cam lòng bỏ cuộc?
Tôn Vũ nghẹn ngào, lệ chưa kịp rơi:"Ca, bọn họ đã làm gì huynh vậy?"
Đồng đội cũng lo lắng không kém, khoảnh khắc bị bao vây trong sân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tôn Văn cắn răng, như một con thú bị thương. Chuyện vừa rồi anh vẫn chưa muốn nói ra, sợ ảnh hưởng tâm trạng đồng đội, thậm chí cả trận đấu. Đây là thời khắc then chốt, nếu thua, anh không cam lòng!
Anh bình tĩnh nói:"Giờ điều quan trọng là tìm người thay thế chỉ huy, lại phải bù thêm một cầu thủ. Dự bị đã ra sân hết, người bị thương cũng không nhẹ... Giờ nên làm sao đây…"
Không chỉ riêng Tôn Văn không cam lòng, những người còn lại cũng ánh mắt rực lửa, hận không thể xé xác Tề Tuyên và Tiết Bằng nuốt vào bụng.
Ai nấy đều chau mày u sầu, Tào Kiều Kiều cũng thấy Tiết Bằng làm chuyện hèn hạ, liền lớn tiếng: "Các vị ra ngoài trước, ta có chuyện cần bàn với Tôn Văn. Ta có một kế sách, biết đâu có thể giải quyết tình thế nguy cấp trước mắt."
Tào Kiều Kiều không phải loại nữ tử yếu đuối, lại thân phận tôn quý, lời nàng nói có trọng lượng, mọi người nghe vậy tuy nghi hoặc nhưng không làm lơ. Tôn Văn nói: "Mọi người ra ngoài trước đi, ta nghe thử kế của Kiều Kiều. Giờ cũng là lúc hết cách rồi, biết đâu kế của muội lại có tác dụng."
Tôn Văn vừa lên tiếng, các cầu thủ lớn tuổi hơn anh cũng nghe lời lui ra từng người một.
Tôn Văn ôm cánh tay bị thương đã được xử lý sơ qua, nói: "Kiều Kiều, muội có cách gì? Ta giờ chẳng còn một tướng tài nào."
Tào Kiều Kiều đặt nhẹ tay lên vai anh, nói: "Huynh nghe ta nói…"
Nghe xong, Tôn Văn trợn mắt: "Muội thật sự muốn làm vậy?"
"Không còn cách nào khác, hơn nữa đế hậu đều đang xem trận này, nhất định phải đấu đến cùng, dù có thua cũng không thể bỏ dở."
Tôn Văn nắm lấy tay nàng đặt trên vai, giọng đầy tin tưởng: "Kiều Kiều, ta tin muội."
Tào Kiều Kiều ra khỏi lều nghỉ của đội, tuyên bố: "Mọi người cứ yên tâm, ta và Tôn Văn đã bàn xong đối sách. Giờ các vị hãy dưỡng sức. Tôn Vũ, ngươi đi tìm cha ta và cha ngươi, nói rằng Tôn Văn bị trọng thương, xin gia hạn thời gian nghỉ giữa trận thêm một nén hương. Nói xong lập tức quay lại gặp ta. Y Y, đi với ta."
Tôn Y Y thấy mình cũng có nhiệm vụ, không nghi ngờ gì, đi theo vào lều nghỉ của Tôn Văn.
Tào Kiều Kiều dặn cô chuẩn bị một bộ trang phục thi đấu tay hẹp, một đôi giày đen vừa chân nàng, thêm một chiếc mũ vải và khăn đen. Những việc này phải kín đáo, không được để lộ.
Tôn Y Y kinh ngạc: "Cậu muốn đích thân ra sân?"
"Giờ không còn cách nào khác, may là khi chơi bóng cùng các mọi người, ta đã quen dùng ám hiệu giống Tôn Văn trên sân. Ta phải mau trao đổi và luyện tập thêm chút với huynh ấy. Mau đi làm đi."
Dù cảm thấy nguy hiểm, Tôn Y Y cũng chẳng còn lựa chọn, mà Tôn Văn cũng đã mặc nhiên đồng ý. Cô đành ngoan ngoãn làm theo, chỉ mong thân phận của Tào Kiều Kiều không bị phát hiện.
Tào Kiều Kiều ngồi xuống cạnh Tôn Văn, nghe anh giải thích chiến thuật đã chuẩn bị từ trước, còn diễn lại các ám hiệu tay từng cái một.
Tào Kiều Kiều vốn đã thông thạo, học rất nhanh, chỉ là với các thành viên trong đội chưa quen phối hợp, hiệu quả đến đâu phải trông vào ứng biến.
Tôn Vũ quay lại, tiếng trống đầu tiên vang lên, giọng the thé của người điều khiển cuộc thi truyền ra: "Thời gian nghỉ giữa trận gia hạn thêm một nén hương." "Thời gian nghỉ giữa trận gia hạn thêm một nén hương." "Thời gian nghỉ giữa trận gia hạn thêm một nén hương."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!