Chương 79: Nguyện nắm tay người (4)

Mặc Khả liền làm theo lời, mời Tào Kiều Kiều ngồi xuống chiếc ghế đá trong sân, hắn sai người hầu dâng trà nóng và bày ra vài đĩa điểm tâm còn bốc khói.

Tào Kiều Kiều trêu chọc: "Mặc Khả cũng biết chăm sóc người khác rồi sao?"

Mặc Khả đứng nghiêm bên cạnh, không nhúc nhích, đáp: "Là do chủ tử dặn dò, sở thích của tiểu thư, chủ tử nhớ rất rõ."

Không lâu sau, Tề Tuyên từ trong nhà bước ra. Dư Phá Diễm tai thính hơn người, thực ra đã sớm biết có người đến, chỉ là Mặc Khả không bẩm báo nên hắn không ngờ lại là Tào Kiều Kiều.

Nếu không phải có khách, Dư Phá Diễm cũng chẳng tiễn Tề Tuyên ra ngoài, vì vậy mà ba người tình cờ gặp nhau ngay trong sân.

Dư Phá Diễm thấy nàng cũng là chuyện thường tình, hai người gần như ngày đêm bên nhau, chỉ còn thiếu cùng chăn gối. Hắn nhìn Tào Kiều Kiều với vẻ mặt bình thản, chỉ là trong mắt ẩn giấu niềm vui.

Còn Tề Tuyên thì trăm mối ngổn ngang. Hôm nay hắn đến là để cảm tạ Dư Phá Diễm vì chuyện của Mạnh Hổ, nhưng đối mặt với Tào Kiều Kiều, hắn lại ngổn ngang những cảm xúc như áy náy, nhớ nhung, tự trách… nhất thời không biết mở lời thế nào.

Tề Tuyên giống như một kép hát trên sân khấu, biểu cảm phong phú; còn Tào Kiều Kiều lại chẳng khác gì một người qua đường trong rạp hát, hoàn toàn làm ngơ trước mọi cảm xúc của hắn.

Nàng đi thẳng đến bên cạnh Dư Phá Diễm, đợi hắn tiễn Tề Tuyên xong để cùng vào thư phòng.

Tề Tuyên thấy Tào Kiều Kiều đã đứng cạnh mình, hắn nuốt khan một cái, nói: "Tào tiểu thư, ta…"

Tào Kiều Kiều lúc này mới để ý tới hắn, hỏi: "Sao vậy? Tề quốc công có việc gì?"

Tề Tuyên ngập ngừng hồi lâu mới nói: "Tiểu đệ vẫn đang dưỡng thương, nay đã khá hơn nhiều, dần dần nhận ra được người rồi."

Tào Kiều Kiều chỉ nhàn nhạt "ồ" một tiếng, không nói thêm lời nào. Dù sao thì Dư Phá Diễm cũng sẽ kể lại cho nàng, nên nàng chẳng cần phải nghe từ miệng Tề Tuyên.

Bị nàng thờ ơ như vậy, trong lòng Tề Tuyên tự nhiên thấy khó chịu, chỉ là nhiều chuyện là hắn sai trước, hắn cũng chẳng có tư cách trách cứ nàng. Hắn nói: "Tào tiểu thư… chuyện trước đây, thật lòng xin lỗi, Tề Tuyên ở đây xin được tạ tội với cô."

Tào Kiều Kiều thậm chí chẳng buồn liếc hắn một cái — bây giờ mới xin lỗi? Không thấy quá muộn rồi sao?

Tào Kiều Kiều nhìn Dư Phá Diễm, thay lời đáp lại Tề Tuyên: "Không cần xin lỗi, chuyện đã xảy ra rồi."

Tề Tuyên hiểu là: chuyện đã qua.

Nhưng ý của Tào Kiều Kiều là: chuyện đó đã xảy ra, tổn thương nàng cũng là thật, không thể xóa bỏ.

Tề Tuyên nghiến răng, trong lòng thầm nhủ: chẳng bao lâu nữa, nhất định nàng sẽ nhìn hắn bằng con mắt khác.

Hắn hít sâu một hơi, nói: "Dư hoàng tử, cáo từ. Tào tiểu thư… cáo từ."

Tim Tề Tuyên như dao cắt, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người con gái mình yêu ngày càng xa mình hơn, muốn đuổi cũng không đuổi kịp.

Nhưng hắn không phải kẻ dễ bỏ cuộc, hắn sẽ dốc hết sức, khiến Tào Kiều Kiều và tất cả mọi người phải nhìn hắn bằng con mắt khác!

Dư Phá Diễm nhìn theo bóng lưng u uất của Tề Tuyên, trong lòng khẽ thở dài: Tào Kiều Kiều sao có thể thích một nam nhân trẻ con bốc đồng như thế chứ?

Chờ bóng Tề Tuyên khuất hẳn, Tào Kiều Kiều liền khoác tay Dư Phá Diễm cùng bước vào thư phòng.

Dư Phá Diễm quay sang hỏi Mặc Khả: "Ngươi quên lời ta dặn rồi sao?"

Mặc Khả hoảng sợ quỳ xuống: "Thuộc hạ không dám quên."

Tào Kiều Kiều liền nói: "Là ta bảo hắn không được nói cho chàng biết đó, sao vậy? Chẳng lẽ ta muốn làm một cô nương hiền thục đoan trang cũng không được sao?"

Dư Phá Diễm phẩy tay cho lui Mặc Khả, rồi nghiêm mặt nói với Tào Kiều Kiều: "Kiều Kiều, nàng nhớ lấy, từ nay về sau, chỉ cần còn ở bên ta, bất kể chuyện lớn hay nhỏ, ta muốn nàng luôn đặt bản thân mình lên trước tiên, nghe rõ chưa?"

Tào Kiều Kiều thấy kỳ lạ, hỏi: "Sao tự dưng lại nghiêm túc như vậy? Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà."

Dư Phá Diễm lúc này mới nhận ra bản thân quá căng thẳng, hắn ôm lấy nàng, khẽ nói: "Kiều Kiều, những ngày ta được ở bên nàng ngày càng ít rồi. Tương lai khi ta đứng vững ở Đông cung, nhất định sẽ giải quyết mọi chuyện giữa ta và nàng. Tới Đại Ngụy, ta không dám hứa sẽ cho nàng một đời không lo không nghĩ, nhưng ta đảm bảo tất cả những gì ta dành cho nàng, đều là thứ nàng có thể chịu đựng được. Vậy nên, từ bây giờ trở đi, bất kể chuyện gì, nàng đều phải nghĩ cho bản thân trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!