Chương 70: Ghi chép chuyện cũ ở Tào phủ (2)

Mạnh Nhu nghe xong lời Tề Tuyên nói, sắc mặt trở nên gượng gạo, nàng nói: "Thật sao? Tốt quá rồi… Mạnh Hổ… cuối cùng cũng được cứu rồi."

Biểu cảm của nàng có chút cứng nhắc, Tề Tuyên hỏi: "Mạnh Nhu, muội vui đến ngốc rồi sao?"

Tề Tuyên khẽ véo má Mạnh Nhu, giống như thuở nhỏ từng làm, nhưng cảm giác năm xưa đã chẳng còn.

Mạnh Nhu giả vờ mỉm cười vui vẻ: "Đúng thế, biểu đệ được cứu, nhà họ Mạnh cũng còn hy vọng."

Trời mới biết, câu nói ấy nàng nói ra biết bao trái lòng.

Hai người nhìn nhau, tâm tư ai nấy đều giấu kín, nhưng trong mắt chỉ còn phản chiếu bóng hình đối phương, không còn gì khác.

Mạnh Nhu do dự mãi vẫn không mở miệng nhắc đến chuyện trong cung, ngày trước đều là Tề Tuyên chủ động hỏi nàng có bị bắt nạt không, lần này nàng cũng đang chờ Tề Tuyên mở lời.

Nhưng Tề Tuyên như thể đã quên hẳn, ngoài chuyện Mạnh Hổ, không đả động gì thêm.

Mạnh Nhu liên tục bóng gió ám chỉ mình chịu ấm ức, nhưng Tề Tuyên luôn dùng những lời quan tâm để đẩy lại, khiến nàng suýt chút nữa đã hấp tấp nói ra hết chuyện cung đình, chỉ là trong lòng vẫn vướng mắc chuyện Tề Tuyên vừa nói về Mạnh Hổ, nên vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không ép Tề Tuyên phải ra mặt vì mình.

Tề Tuyên lại an ủi nàng vài câu, bảo nàng đừng lo lắng, Mạnh Hổ nhất định sẽ được cứu.

Mạnh Nhu giả vờ yên tâm, Tề Tuyên liền rời đi.

Tề Tuyên đi rồi, Lạc Nhi mới đóng cửa lại. Mạnh Nhu liền giáng cho Lạc Nhi một cái bạt tai thật mạnh. Lạc Nhi như đã quen, không dám cầu xin, chỉ quỳ xuống đất khóc thút thít. Mạnh Nhu nâng cằm nàng lên, lạnh lùng: "Còn dám khóc?"

Lạc Nhi ra sức lắc đầu, nhịn nước mắt đến mức cả người run rẩy.

Mạnh Nhu nói: "Ta bảo ngươi mời biểu ca đến đây là vì chuyện gì ngươi còn không biết? Nhưng biểu ca nói những gì? Ngươi nghe xem, Mạnh Hổ sắp khỏi rồi!"

Lạc Nhi cố nén nước mắt nói: "Tiểu thư, vậy… bây giờ phải làm sao ạ?"

Nàng đã leo lên thuyền giặc, từ nay về sau sống chết đều gắn liền với Mạnh Nhu. Nếu tiểu thư có chuyện gì, nàng cũng chẳng thể sống sót. Huống chi nàng chỉ là một nô tỳ, nói không chừng chết còn thảm hơn.

Giờ trung thành làm việc cho Mạnh Nhu thì còn kiếm được ít bạc, nếu phản bội thì chẳng còn gì.

Chỉ là Lạc Nhi thấy ngày tháng hiện tại càng lúc càng khó sống, nếu không phải cần tiền đến thế, nàng thật muốn chết cho xong.

Ánh mắt Mạnh Nhu ánh lên vẻ tàn nhẫn: "Nếu Mạnh Hổ tỉnh lại, mọi chuyện chúng ta làm sẽ bị lộ. Nhưng nếu nó mãi không tỉnh, chúng ta sẽ không phải lo gì cả. Vì không thấy được sự thật, biểu ca mãi mãi sẽ tin ta. Dù có con tiện nhân Tào Kiều Kiều kia, biểu ca vẫn sẽ không thay lòng, bởi vì trong người ta và huynh ấy… cùng chảy một dòng máu…"

Nếu không cùng huyết thống, Tề Tuyên sao có thể dung túng nàng mãi?

Chỉ vì tim không đủ ác, do dự trong mọi chuyện, mới khiến huynh ấy ngày càng xa rời Tào Kiều Kiều.

Lạc Nhi nhìn Mạnh Nhu đầy sợ hãi, đêm đó ở suối nước nóng nàng đã gần như sụp đổ, vậy mà giờ đây, chuyện ấy có vẻ lại sắp xảy ra lần nữa. Lạc Nhi run giọng: "Tiểu thư, người… định làm gì…"

Mạnh Nhu buông nàng ra, khinh thường nhìn: "Ngươi còn chưa hiểu sao?"

Lòng Lạc Nhi thắt lại, chẳng lẽ… lại để nàng làm việc đó?

Lạc Nhi bò đến bên chân Mạnh Nhu cầu xin: "Nhưng mà… tiểu thư… nô tỳ không có cơ hội đến gần biểu thiếu gia…"

Mạnh Nhu ngồi xuống ghế, lạnh nhạt: "Ngươi không có cơ hội, ta có. Ta sẽ đưa ngươi đi cùng, đến lúc đó ngươi phải lanh lẹ, bịt chết nó cho ta!"

Lạc Nhi chẳng còn ngạc nhiên với những lời tàn nhẫn của Mạnh Nhu, chỉ là lần này bắt nàng đích thân xuống tay… nàng thật sự… không làm nổi.

Tề Tuyên trở về viện của mình, trong lòng rối như tơ vò. Chẳng mấy chốc mọi chuyện sẽ rõ ràng, vậy mà tim hắn lại đau đến thế. Thật sự rất khó chịu.

Một bên là nỗi đau khi chứng kiến biểu muội lớn lên bên cạnh mình lại biến thành như vậy, một bên là nỗi day dứt khi hết lần này đến lần khác khiến cô gái mình yêu tổn thương, để nàng lướt qua đời mình.

Hắn vẫn nhớ lần đầu gặp Tào Kiều Kiều trước cửa khách *****, nàng lanh lợi cơ trí, thân thủ linh hoạt, trở thành dấu ấn vĩnh viễn trong tim hắn; hắn vẫn nhớ lúc cùng nàng sánh vai đến nhà Tào đại nhân, chứng kiến nàng thiện lương, hắn đáng lý ra phải sớm tin rằng Tào Kiều Kiều là một cô gái lương thiện; hắn cũng vẫn nhớ bóng dáng oai phong lẫm liệt của nàng trên sân đấu mã cầu, giây phút hắn giật tấm khăn che mặt nàng xuống, là khoảnh khắc đẹp đẽ mà hắn chẳng muốn chia sẻ với ai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!