Chương 7: Ta muốn đoạn tuyệt với chàng (6)

Tào Kiều Kiều không khỏi nhớ lại khoảnh khắc nàng phải lòng Tề Tuyên — chính là dáng vẻ Tề Tuyên cưỡi ngựa tung vó giữa sân tập chơi mã cầu, hình ảnh đó đã khắc sâu trong tim nàng cả đời này cũng chẳng thể quên.

Tào Kiều Kiều lại cảm thấy như mình đã bỏ sót điều gì, liền cố gắng nhớ lại lúc Vương Hạnh đến, cau mày suy nghĩ — thì ra là chuyện đó! Nàng đột nhiên hiểu ra, hóa ra là Vương Hạnh lại nhen nhóm ý muốn làm chính thất. Nhưng nàng nhớ rõ nhiều năm trước, phụ thân nàng từng nói dứt khoát: sẽ không cưới thêm bất kỳ ai làm vợ cả, Vương Hạnh chẳng qua chỉ là một ngoài ý muốn.

Vậy thì điều gì đã khiến Vương Hạnh lại vọng tưởng đến ngôi vị chính thất?

Vương Hạnh trở về viện của mình, tức giận đập phá không ít thứ không đáng tiền. Đúng lúc con gái nàng, Tào Loan Loan, đến, thấy cảnh bừa bộn đầy đất thì bĩu môi hỏi:

– "Nương, sao thế ạ?"

Tào Công đối với quy củ trong phủ cũng không quá nghiêm khắc, chỉ cần không làm chuyện quá đáng, không làm tổn thương Tào Kiều Kiều, thì rất ít khi trách phạt ai. Vì thế, dù Vương Hạnh chỉ là di nương, Tào Loan Loan vẫn gọi bà là "nương" chứ không phải "di nương", Tào Công cũng không trách.

Vương Hạnh thấy con gái yêu của mình đến, liền đem nỗi uất ức khi nãy ở chỗ Tào Kiều Kiều trút ra hết. Tào Loan Loan cũng hùa theo oán trách:

– "Tào Kiều Kiều sao lại như vậy chứ! Nương, trước kia nàng ta không như thế, có phải bị ai xúi giục không?"

Từ nhỏ Tào Loan Loan đã không ưa Tào Kiều Kiều, một phần do tư tưởng mà Vương Hạnh truyền dạy, phần khác cũng là do nàng ta tự ghét: nàng ta ghét Tào Kiều Kiều xinh đẹp hơn, được yêu thương hơn, thông minh hơn mình.

Vương Hạnh nghe con gái nói thế thì bỗng tỉnh ngộ:

– "Con nói đúng! Nhất định là do mụ già Tưởng Lệ kia xúi bẩy đại tiểu thư!"

dì Tưởng năm nay mới hơn ba mươi tuổi, còn lâu mới gọi là "mụ già". Trong phủ Tào cuộc sống vẫn khá dư dả, trừ lúc Lâm Kiểu mới mất vì khó sinh thì dì Tưởng mới vất vả đôi chút, còn lại bao năm nay công việc duy nhất của bà là chăm sóc cho Tào Kiều Kiều, không hề phải lao lực việc nặng, dung mạo vẫn còn giữ được vẻ thanh tú ngày xưa. Ngược lại Vương Hạnh, vì sau khi sinh con gái đã tìm mọi cách để bảo dưỡng, dùng quá nhiều son phấn, khiến dung nhan mất tự nhiên, cả gương mặt trắng đến mức như bị tráng men sứ giả, mất cả nét thanh lệ.

Đứng cạnh dì Tưởng, Vương Hạnh tự nhiên trở nên kém sắc. Vậy nên bà vừa hận dì Tưởng được lòng Tào Kiều Kiều và Tào Công, lại càng ganh ghét vì bà ta nhìn trẻ hơn mình.

Hôm nay lại xảy ra chuyện này, dì Tưởng không chỉ gián tiếp khiến bà không thể dự tiệc nhà họ Tôn — mất đi cơ hội xuất hiện trước mặt giới quý tộc Kinh thành — còn làm bà lỡ mất cơ hội leo lên vị trí chính thất.

Điều Vương Hạnh không muốn thừa nhận chính là: dù thế nào đi nữa, Tào Công cũng sẽ không cho bà vị trí chính thất, vì địa vị của Lâm Kiểu — mẫu thân Tào Kiều Kiều — là không ai có thể thay thế.

Tào Loan Loan cũng sốt ruột, nếu nương không thể lên làm chính thất, nàng mãi mãi cũng chỉ là con gái thứ xuất, thua kém Tào Kiều Kiều một bậc. Nàng năm nay đã mười ba tuổi, mười bốn có thể định thân, mười lăm làm lễ cập kê là có thể thành thân, nàng không muốn phải lấy chồng với danh phận thứ xuất!

Tào Loan Loan kéo tay áo Vương Hạnh, nói:

– "Nương, người phải nghĩ cách đi! Con không muốn việc gì cũng bị Tào Kiều Kiều đè đầu cưỡi cổ!"

Vương Hạnh cau mày:

– "Chuyện này phải do tướng quân quyết định, ta cũng chẳng có cách nào cả."

Tào Loan Loan chu môi:

– "Nương, chẳng phải tiệc nhà họ Tôn sắp tới rồi sao? Nhà họ Tôn không phải hạng tầm thường, đến lúc đó giới quyền quý Kinh thành chắc chắn đều đến đông đủ. Con không muốn bị Tào Kiều Kiều lấn át trước mặt mọi người."

Vương Hạnh nhìn khuôn mặt con gái, trán sáng, một mắt hai mí một mí, mũi không cao, môi cũng không hồng hào lắm, cằm vẫn còn nét trẻ con — tuy đáng yêu, nhưng nếu nói là mỹ mạo thì quả thực không bằng Tào Kiều Kiều.

Vương Hạnh thở dài:

– "Nương cũng muốn con tỏa sáng, lấn át con nha đầu kia lắm chứ. Nhưng mà con nha đầu đó, từ sau khi cập kê, gương mặt như hoa vào kỳ nở rộ..." — há có thể để một người diện mạo tầm thường như con sánh bằng?

Câu cuối cùng Vương Hạnh không dám nói ra miệng, sợ làm tổn thương con gái mình.

Tào Kiều Kiều khi còn bé chỉ khiến người khác cảm thấy dễ thương, tuy ngũ quan có vài phần giống mẫu thân Lâm Kiểu, nhưng chưa đủ để gọi là kinh diễm. Không ngờ sau khi cập kê, khuôn mặt ấy như hoa nở đúng tiết, nhanh chóng xinh đẹp rực rỡ. Đôi mắt đen nhánh như muốn nói mà lại thôi, sống mũi cao thanh tú khiến Tào Loan Loan ganh tị, môi hồng tự nhiên không tô son, còn ẩn ẩn sắc mai đỏ. Nhất là sau khi ăn cay, môi nàng càng thêm đỏ mọng, quyến rũ mê người.

Đừng nói Tào Loan Loan, ngay cả Vương Hạnh — một người phụ nữ đã làm mẹ — cũng không tránh khỏi ghen tị.

Vương Hạnh cùng lắm chỉ tính là trung sắc, Tào Loan Loan lại giống mẹ, nên diện mạo cũng chỉ xem như thường thường.

Những năm qua, Tào Kiều Kiều chỉ thân thiết với một mình Tôn Y Y — mà phụ thân Tôn Y Y là Tôn Đại tướng quân, mới được phong làm tam phẩm Hoài Hóa đại tướng quân vào năm ngoái. Từ nhỏ đến lớn, ngoài nhà họ Tôn, Tào Kiều Kiều hiếm khi xuất hiện tại tiệc nhà người khác, thế nên dung mạo nàng bây giờ cũng chưa bị nhiều người biết đến. Ba ngày sau, tiệc nhà họ Tôn — dù Tào Kiều Kiều có mang tiếng đanh đá, vẫn không ngăn nổi ánh nhìn từ mọi người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!