Tào Kiều Kiều bật cười, Hồng La chu môi nói:
"Tiểu thư không biết đấy thôi, mấy ngày nay đại di nương như phát điên vậy."
Tào Kiều Kiều bưng chén trà nóng lên, thấm giọng một chút — nàng vừa ra lệnh phân phó suốt nửa buổi, khát khô cả họng.
"Ồ? Bà ta phát điên thế nào? Nói nghe thử xem."
Hồng La bĩu môi một lần nữa, kể:
"Cũng mấy chiêu cũ thôi, lúc thì bảo mình bị bệnh, sai người đi mời tướng quân, lúc thì đánh mắng đám hạ nhân, bảo người ta hầu hạ không tận tâm, rồi vừa nói vừa khóc tu tu như mưa ấy."
Vừa kể vừa diễn theo bộ dạng oán phụ, làm cho Tào Kiều Kiều phì cười.
Thấy tiểu thư cười rồi, Hồng La càng kể hăng hái:
"Tiểu thư, em nghe nói, con ả Tú Hồng kia vốn là đứa được đằng chân lân đằng đầu, trước kia dựa thế đại di nương mà ở trong phủ hống hách ngang ngược lắm, mấy nha hoàn ở viện giặt giũ đều bị ả ta đánh cho thảm hại. Bây giờ coi như đen đủi, bị đại di nương đánh đến tím xanh đỏ vàng đầy người, chẳng thiếu màu nào!"
Tào Kiều Kiều nhíu mày:
"Tú Hồng chỉ là một tiểu nha hoàn, sao lại tác oai tác quái đến vậy? Sao ta chưa từng nghe nói?"
Hồng La bĩu môi:
"Tiểu thư xưa nay không để ý mấy chuyện bên ngoài, hơn nữa đám người giặt giũ thân phận thấp kém, lại bị đại di nương che chở, ai dám lên tiếng tố khổ chứ?"
Tào Kiều Kiều hơi tự trách. Những người ấy bán thân vào phủ họ Tào, danh dự hưng suy gắn bó với nhà họ, lẽ ra nàng nên quan tâm họ hơn, thế mà lại để mặc họ bị kẻ tiểu nhân ức hiếp.
Tào Kiều Kiều hỏi:
"Sao Tú Hồng chỉ ở viện giặt giũ mà tác oai?"
Hồng La khinh bỉ nói:
"Ả vốn là người ở đó, bỗng dưng leo lên đầu người ta, không tranh thủ phô trương thì phí công à?"
Tào Kiều Kiều trầm ngâm. Hóa ra là thế.
"Năm nay, tất cả nha hoàn ở viện giặt giũ đều được làm thêm một bộ áo mùa đông, mỗi người một hộp cao chống nẻ. Còn Tú Hồng… đã thích bắt nạt người ta như thế, thì cứ trả về chỗ cũ mà quản lý lại. Còn nhỏ tuổi mà đã không biết điều, phải dạy cho cẩn thận."
Hồng La không thấy gì lạ khi nghe lời ấy từ miệng Tào Kiều Kiều, như thể nàng vốn là chủ nhân chính thức của phủ này đã lâu.
Hồng La vâng một tiếng rồi mau chóng đi truyền lệnh, còn dẫn người đến viện của Vương Hạnh để xử lý Tú Hồng.
Tào Kiều Kiều yên tĩnh ngồi trong viện chờ tin. Nàng biết chuyến đi này của Hồng La sẽ không dễ dàng, nên cũng chẳng định đi đâu, cứ chờ Hồng La quay về rồi cùng đến viện Vương Hạnh.
Quả nhiên không bao lâu, Hồng La hùng hổ quay lại, tay chống hông, cả người như con mèo xù lông bị chọc giận.
Tào Kiều Kiều không vội, chỉ nhẹ giọng hỏi:
"Làm sao thế? Ai chọc tức ngươi rồi?"
Hồng La không nhịn được, liền kể một tràng. Tào Kiều Kiều chỉ nắm được mấu chốt: Vương Hạnh công khai chống lại mệnh lệnh của nàng.
Nếu là người sáng suốt, lúc này tuyệt đối không dám làm vậy. Dù gì Vương Hạnh cũng chỉ là một thiếp thất, còn Tào Kiều Kiều mới là chủ chính danh của phủ. Giờ nàng muốn lấy lại những gì thuộc về mình, Vương Hạnh có vùng vẫy cũng vô ích.
Thực ra Tào Kiều Kiều đã đoán được Vương Hạnh sẽ không dễ dàng buông bỏ quyền lực, nhưng chuyện này không đến lượt bà ta quyết định.
Hơn nữa, Tào Kiều Kiều thật sự muốn cho Vương Hạnh một bài học. Nếu lúc này Vương Hạnh biết điều, có khi nàng còn nể mặt mà tha cho. Nhưng bà ta vẫn cứ cố chấp vùng vẫy, chẳng hề thấy rõ thời cuộc — vậy thì Tào Kiều Kiều nhất định sẽ "chơi" cho tới cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!