Chương 37: Ân cần hỏi han không dứt (2)

Tào Kiều Kiều đã đưa ra một lựa chọn — giữa bao ánh mắt dõi theo, nàng không còn chọn cách bảo vệ Tề Tuyên nữa.

Vì thế, sau một thoáng trầm ngâm, nàng nói: "Ta nhớ. Ta nghĩ Tề Quốc Công hẳn cũng không quên chuyện đó đâu."

Tề Tuyên không biết phải đáp thế nào — làm sao chàng có thể quên? Làm sao quên được ánh mắt kiêu ngạo, chiếc cằm kiêu ngạo của Tào Kiều Kiều thuở ấy.

Trong lòng Mạnh Nhu như có lửa đốt, không ngờ Tề Tuyên thật sự có điều khuất tất với Tào Kiều Kiều, thế mà nàng lại hoàn toàn không hay biết!

Mạnh Nhu vẫn luôn lấy làm lạ vì sao dạo gần đây Tề Tuyên lại có vẻ quan tâm đến Tào Kiều Kiều, hóa ra, bấy lâu nay Tào Kiều Kiều đã âm thầm câu dẫn biểu ca nàng rồi!

Trái tim Mạnh Nhu như vỡ vụn.

Nàng cảm thấy, thứ quan trọng nhất trong cuộc đời nàng sắp bị cướp đi.

Gấu áo của Mạnh Nhu đã nhăn nhúm đến mức chẳng ra hình dạng, đáng tiếc không ai nhìn thấy, nếu không e rằng ai cũng đoán được lòng nàng giờ đây đang rối bời khôn tả.

Tào Kiều Kiều chẳng buồn vặn hỏi gì Tề Tuyên, mà chính là Dư Phá Diễm không thể chịu nổi bộ dạng rụt rè không dám thừa nhận của Tề Tuyên, liền lên tiếng: "Sao? Tề Quốc Công quên rồi sao? Nếu vậy thì e rằng trong sạch của Tào tiểu thư khó mà chứng minh nổi."

Mọi người xôn xao — rốt cuộc là chuyện gì mà có thể chứng minh được sự trong sạch của Tào Kiều Kiều?

Giữa bọn họ, hình như còn có chút ám muội không rõ ràng...

Tề Tuyên biết rõ mình có thể phủ nhận. Dù gì cũng chỉ có rất ít người biết chuyện này. Chỉ cần chàng không thừa nhận, lời của Tào Kiều Kiều và Dư Phá Diễm cũng chẳng thể làm bằng chứng.

Chỉ cần chàng không thừa nhận, mặt mũi nhà họ Tề hôm nay vẫn có thể giữ được. Dù gì, đứng trước đông đảo người xem, giữa chàng và Tào Kiều Kiều, mọi người vẫn nghiêng về phía Tề Tuyên nhiều hơn — dù gì chàng cũng là một Quốc Công trẻ tuổi tài cao, còn Tào Kiều Kiều xưa nay tính tình ngang ngược, đã sớm khiến người ta chán ghét.

Gặp phải chuyện thế này, có ai muốn đứng về phía nàng?

Nhưng cổ họng Tề Tuyên như bị thứ gì đó chặn lại, dưới ánh mắt của bao người, nhất là khi nhìn Tào Kiều Kiều, chàng không thể nói dối. Chàng không thể làm ra chuyện khiến Tào Kiều Kiều càng thêm khinh thường mình.

Dù làm vậy sẽ khiến Mạnh Nhu bớt đau lòng hơn.

Tề Tuyên cảm thấy hôm nay thật quá khó khăn. Nhìn Tào Kiều Kiều buồn bã khiến chàng khó chịu, trò chuyện với nàng đã khó, mà phải đối diện với nàng trong tình cảnh như hiện tại lại càng khiến chàng khổ sở khôn cùng.

Tề Tuyên nhắm mắt lại thật chặt, rồi chậm rãi mở ra, cất giọng trầm thấp: "Ta đương nhiên nhớ chuyện đó. Hơn nữa, ta cũng tin rằng, Tào tiểu thư tuyệt đối không thể lấy trộm giọt lệ ngư châu của biểu muội ta. Chuyện này, chắc chắn là hiểu lầm."

Mạnh Nhu chết cũng không chịu phục. Nàng đã liều lĩnh đến thế, sao có thể để Tề Tuyên chỉ dùng một câu "hiểu lầm" mà lấp liếm cho qua?

Không! Nàng không cam tâm!

Mạnh Nhu lay mạnh tay áo Tề Tuyên, gần như mất kiểm soát: "Biểu ca! Rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao huynh cứ thiên vị nàng ta như vậy!"

Tào Kiều Kiều nghe tiếng gào lên của Mạnh Nhu mà chỉ cảm thấy nực cười. Tề Tuyên thiên vị nàng ư? Không hề — Tề Tuyên là đang bảo vệ Mạnh Nhu kia kìa.

Nếu Tề Tuyên cứ nhất quyết truy cứu đến cùng, thì hôm nay, ai mới là người bị tổn hại nhiều nhất?

Là nàng, Tào Kiều Kiều sao?

Nàng vốn đã mang danh ngỗ ngược, thêm một lời đồn xấu thì đã sao? Nàng có gì phải sợ?

Tào Kiều Kiều chỉ thấy Mạnh Nhu quá ngu ngốc.

Tưởng rằng mưu tính sẽ đạt được nhiều hơn, nào ngờ chính vì tính toán mà đánh mất những điều tốt đẹp.

Một cô nương yếu đuối đáng thương như nàng, nếu có lòng thiện lương, ắt sẽ có ngày tìm được ý trung nhân như ý.

Nhưng nàng không biết trân trọng, đã bay lên cành cao mà vẫn chưa thỏa mãn.

Vậy thì, ông trời sao có thể ưu ái nàng mãi được? Ông trời nhất định sẽ lấy lại những gì nàng không biết trân trọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!