Chương 34: Nâng Chén Bạch Ngọc (4)

Vợ chồng nhà họ Tôn vội vã bước đến, Tôn Y Y tranh thủ tới gần bên cạnh Tào Kiều Kiều, chẳng vì điều gì khác ngoài việc muốn an ủi nàng đôi chút. Nàng biết rõ, mỗi lần Mạnh Nhu giở trò đều không thể thiếu phần liên quan đến Tào Kiều Kiều. Là bạn thân của Tào Kiều Kiều, sao nàng có thể trơ mắt nhìn Mạnh Nhu lộng hành với Kiều Kiều ngay tại địa bàn của mình?

Nàng tuyệt đối không cho phép Mạnh Nhu vô lễ với Tào Kiều Kiều, cũng sẽ không để ả ta tác oai tác quái trong phủ họ Tôn. Cha nàng tuy chỉ là võ quan tam phẩm, còn Tề Tuyên là Thừa Quốc Công nhất phẩm, nhưng không có nghĩa là người ta có thể tùy tiện bắt nạt đến tận cửa nhà mình.

Tôn Y Y nghĩ đến tính nết của Mạnh Nhu thì trong lòng đã dâng lên sự bất mãn — để xem ả định giở trò gì lần này!

Vợ chồng nhà họ Tôn vừa xuất hiện, đám khách không muốn hóng chuyện cũng không thể làm ngơ được nữa. Chủ nhà đích thân ra mặt xử lý, thì còn ai còn tâm trí mà nâng chén vui vẻ?

Tào Kiều Kiều cũng nắm chặt tay Tôn Y Y, ánh mắt dần dần chuyển hướng về phía đám đông. Đúng lúc đó lại chạm phải ánh mắt của Dư Phá Diễm. Hắn không né tránh, nhìn thẳng vào nàng như muốn truyền tín hiệu gì đó. Rõ ràng là Tào Kiều Kiều không hiểu được ý hắn.

Dư Phá Diễm nghĩ: Không hiểu cũng tốt, hắn chỉ muốn xem thử, cô nương này sẽ đối phó thế nào khi gặp biến cố bất ngờ. Nói thật, hắn đặc biệt tán thưởng sự quả quyết và lương thiện nơi Tào Kiều Kiều, khí chất đó không phải cô gái nào cũng có.

Phu nhân nhà họ Tôn là chủ mẫu, tất nhiên hỏi Mạnh Nhu tình hình trước. Mạnh Nhu vẻ mặt đầy lo lắng và đau khổ, kể lại chuyện nàng bị mất viên lệ ngư châu, vừa nói vừa thẫn thờ: "Lúc mới vào phủ, muội vẫn còn đeo mà, chẳng hiểu sao dạo quanh hoa viên một vòng thì mất tiêu rồi…"

Tôn phu nhân vội nói: "Mạnh tiểu thư đi những đâu? Ta cho người đi tìm ngay."

Mà những chỗ Mạnh Nhu từng đi, chẳng phải chính là nơi vừa rồi nàng cố tình ngã trước mặt Tào Kiều Kiều sao?

Tào Kiều Kiều nghe vậy, trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ sâu — chuyện này chắc chẳng liên quan đến nàng đâu, nàng có thèm thứ lệ ngư châu đó đâu cơ chứ.

Tào Kiều Kiều chỉ im lặng quan sát diễn biến, thỉnh thoảng liếc mắt với Tôn Y Y. Hôm nay, nàng muốn xem thử xem Mạnh Nhu làm rùm beng như vậy là vì mục đích gì. Không lẽ chỉ để gây chú ý?

Một khắc sau, người được phái đi tìm đều quay về tay trắng. Không phải Tôn phu nhân nghiêm khắc gì với bọn hạ nhân, mà là do hôm nay tình hình quá nghiêm trọng, ai cũng biết đây không phải việc nhỏ. Không tìm được lệ ngư châu, trong lòng họ đều áy náy.

Nghe báo cáo không thu được kết quả, Tôn phu nhân sốt ruột. Mạnh tiểu thư – biểu muội của Thừa quốc công – đã nói là mất đồ trong phủ nhà họ Tôn, dù là do nàng ta giữ gìn không cẩn thận, nhưng đồ mất trong nhà mình thì kiểu gì cũng phải có lời giải thích chứ?

Tôn phu nhân cả đời sống ngay thẳng, không muốn để việc này trở thành chuyện để người ta đàm tiếu. Nếu bị vu cho là nhà họ Tôn tham lam trộm vật, thì chẳng riêng danh tiếng bà, mà cả con cái cũng bị liên lụy.

Mà Mạnh Nhu lại còn đổ thêm dầu vào lửa: "Biểu ca, đó là vật ngự tứ, không biết hoàng thượng có trách tội không?"

Tôn Y Y thấy mẹ mình bị đẩy vào thế khó, cha lại không giỏi ăn nói, trách nhiệm cứ thế mà đổ lên đầu nhà họ Tôn. Trong lòng nàng giận sôi máu: Mạnh Nhu đúng là quá quắt, dám đến nhà mình làm loạn!

Tề Tuyên nuôi ra được một "báu vật" thật đấy!

Tôn Y Y rốt cuộc không nhịn được, bước ra giữa đám đông, nói lớn: "Mạnh tiểu thư giữ gìn không tốt, nếu có trách, hoàng thượng cũng chỉ trách ngươi, chẳng liên quan gì đến nhà họ Tôn ta cả!"

Mạnh Nhu tỏ ra ủy khuất: "Y Y tỷ tỷ, muội không có ý trách các người đâu…"

Tề Tuyên đứng bên cạnh, bộ dạng bảo vệ người thân không thể che giấu.

Tôn phu nhân lập tức quát lui Tôn Y Y, giọng nghiêm khắc nhưng ánh mắt đầy lo lắng – Y Y tuy là vì nhà mình mà bất bình, nhưng lời nói không cẩn trọng, dễ đắc tội với người ta.

Tào Kiều Kiều hiểu, Tôn Y Y không phải kẻ hồ đồ, chỉ là bị Mạnh Nhu làm tức đến phát cáu nên mới nói năng không giữ mồm giữ miệng.

Tôn Văn định đưa muội về nghỉ, nhưng Tào Kiều Kiều lại bước ra trước, chắn trước mặt Tôn Y Y, rồi nói với Mạnh Nhu: "Mất đồ thì tìm thôi, đâu phải người chết không thể sống lại."

Tuy không nói gì ác độc, nhưng mở miệng đã nhắc chuyện sinh tử, rõ ràng là đang châm chọc Mạnh Nhu. Mạnh Nhu cắn môi, lại rụt về phía Tề Tuyên.

Ả biết, đối phó với Tào Kiều Kiều, Tề Tuyên mới là vũ khí tốt nhất. Chỉ cần mình tỏ ra yếu thế, không cần làm gì cả, Tào Kiều Kiều sẽ bị ép đến đường cùng.

Tề Tuyên vốn muốn xử lý êm đẹp – miễn sao hoàng thượng không truy cứu thì mất món đồ cũng không sao.

Nhưng dáng vẻ châm chọc của Tào Kiều Kiều, cùng sự lạnh nhạt với hắn, khiến Tề Tuyên bực bội, muốn làm gì đó để thu hút sự chú ý của nàng.

Mà cảm xúc bốc đồng như vậy, thường dẫn người ta làm chuyện ngu ngốc — kể cả kẻ tự xưng là thông minh như Tề Tuyên, cũng khó thoát khỏi quy luật ấy.

Sắc mặt âm u của hắn bỗng hiện lên một tia hứng thú kỳ quái: "Tào tiểu thư, sinh tử là chuyện trọng đại, sao có thể tùy tiện buông lời như thế?"

Tào Kiều Kiều khinh miệt, Tề Tuyên vẫn như vậy, chỉ biết bênh vực Mạnh Nhu. Nàng còn chưa nói nặng lời, hắn đã không nhịn được nhảy ra bảo vệ, đến mức chẳng ngại đắc tội với hai nhà họ Tào và họ Tôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!