Chương 2: Ta muốn đoạn tuyệt với chàng (1)

Dì Tưởng nhìn vẻ mặt của Tào Kiều Kiều, không giống như đang đùa.

Tào Kiều Kiều bước xuống giường, gọi một tiếng "Người đâu", hai nha hoàn Thanh Đại và Hồng La đang chờ bên ngoài liền bước vào.

Tào Kiều Kiều lê đôi dép, phân phó:

"Hồng La, giúp ta thay y phục và chải đầu. Dì Tưởng, người đi nói với cha ta, hôn sự này, chúng ta hủy bỏ, cứ nói ta sẽ đến sau. Thanh Đại, ngươi cũng đi, có chuyện gì thì truyền lại cho ta."

Dì Tưởng và Thanh Đại đều là những người trầm ổn, đáng tin trong viện của nàng. Hai người họ đi thì cha Tào chắc chắn sẽ tin rằng nàng không nói đùa.

Quả nhiên sau khi dì Tưởng và Thanh Đại truyền lời ở tiền sảnh, ban đầu Tào tướng quân còn không tin, nhưng sau khi xác nhận nhiều lần mới biết Tào Kiều Kiều thực sự nghiêm túc.

Tào Kiều Kiều thay y phục và trang điểm với tốc độ nhanh nhất, sau đó thong thả đến tiền sảnh.

Chắc chắn là Tề Tuyên chưa đến để nạp sính lễ. Lễ vật này trả lại sớm, đợi đến khi Tề Tuyên muốn làm loạn thì mọi chuyện đã thành sự thật rồi. Hắn cũng không thể chỉ vì sĩ diện mà ép nàng phải gả cho hắn, đúng không? Càng làm lớn chuyện càng tốt. Như vậy thì cả đời này Tề Tuyên sẽ không cưới nàng nữa. Nhưng Tào Kiều Kiều tin rằng, không cần nàng làm ầm ĩ, ngày mai cả kinh thành đều sẽ biết chuyện.

Trên hành lang dẫn đến tiền sảnh, Tào Kiều Kiều gặp đại di nương Vương Hạnh.

Vương Hạnh gọi một tiếng "Đại tiểu thư", sau đó cười hỏi:

"Đại tiểu thư đang ra tiền sảnh nghênh sính lễ à?"

Nữ nhi nhà lành nào lại đi nghênh sính lễ chứ?

Tào Kiều Kiều cũng lười để ý đến sự châm chọc trong lời của Vương Hạnh.

Phu nhân chính thức của Tào tướng quân – Lâm Kiểu – đã qua đời từ lâu. Hai nha hoàn hồi môn của bà, một là dì Tưởng đang ở bên cạnh Tào Kiều Kiều, còn lại là Vương Hạnh – người dùng thủ đoạn đê tiện trèo lên giường Tào tướng quân. May mắn thay, bà ta còn sinh được một cô con gái nên mới trở thành di nương duy nhất trong phủ tướng quân. Thật ra, cho dù không có con, Tào tướng quân vẫn sẽ nạp bà ta làm thiếp.

Tào Kiều Kiều coi như không nhìn thấy, đi ngang qua bà ta không hề dừng bước.

Vương Hạnh thở mạnh qua hai lỗ mũi, nhìn bóng lưng uyển chuyển của Tào Kiều Kiều đầy oán hận.

Dù sao thì cũng phải gả đi, con gái bà ta nhất định phải gả cho người tốt hơn Tào Kiều Kiều! Lễ vật cưới cũng phải nhiều hơn!

Khi Tào Kiều Kiều đến tiền sảnh, Tào tướng quân vẫn đang thương lượng với người nhà họ Tề, nhưng rõ ràng sắc mặt bên Tề gia không tốt chút nào.

"Cha." Một tiếng này vang lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng – kẻ gây họa đã tới.

Tào tướng quân không phải không tin lời dì Tưởng, nhưng chuyện này không hề nhỏ, ông vẫn phải xác nhận lại với con gái.

Ông bước đến bên Tào Kiều Kiều, nhỏ giọng hỏi:

"Kiều Kiều, con đã nghĩ kỹ chưa?"

Tào Kiều Kiều gật đầu, nghiêm túc nói:

"Cha, con gái tuyệt đối không nói đùa."

Tào tướng quân cau mày một lúc rồi không nói gì. Ông hiểu con gái mình. Hồi trước nói muốn gả cho Tề Tuyên là quyết tâm lắm, mà giờ đúng lúc sắp nạp sính lại đòi hủy hôn, nhất định là đã suy nghĩ kỹ càng.

Đôi vai rộng của Tào tướng quân dường như mềm xuống trong chốc lát, nhưng rất nhanh lại thẳng lên.

Ông lại nói:

"Xin lỗi, hôn sự này chúng tôi không nhận nữa. Sau này ta sẽ tự mình đến phủ Quốc Công tạ lỗi. Quản gia Tề, xin hãy mang sính lễ về."

Quản gia Tề thấy Tào tướng quân kiên quyết như vậy, tức giận nói:

"Tào tướng quân ức hiếp Quốc Công phủ chúng tôi là góa phụ côi nhi. Lúc đầu là ép cưới, giờ lại đột ngột từ hôn! Ta nhất định sẽ để chủ nhân của ta tâu lên Hoàng thượng! Làm sao có thể bị ức hiếp như vậy được! Chúng ta đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!