Một ít đồ ăn vẫn chưa bày ra hết, Tào Kiều Kiều cùng Tôn Y Y liền tự tay mang ra, còn chia một hộp đồ ăn cho đám tùy tùng lót dạ.
Thức ăn lần này mang theo phần nhiều là các loại điểm tâm và mứt quả. Tôn Y Y như dâng vật quý, gắp mấy món cho vào đĩa của Tào Kiều Kiều:
"Đây là tớ tự tay làm đó, mau nếm thử đi!"
Tôn Vũ trong miệng còn chưa nuốt hết miếng bánh hoa quế, liền vạch trần:
"Tỷ chỉ nhào nhào bột, đứng bên lò một lúc thôi, đâu phải tỷ làm, rõ ràng là đầu bếp làm mà!"
Tôn Y Y tức thì gõ cho hắn một cái bôm bốp:
"Lắm lời!"
Tào Kiều Kiều và Tôn Văn nhìn hai tỷ đệ cãi vã, chỉ mỉm cười.
Chẳng bao lâu sau, bên đường có một cỗ xe ngựa chạy tới. Có người trong xe vén rèm nhìn ra ngoài, dường như đang tìm chỗ dừng chân.
Người đó thấy nhóm người Tào Kiều Kiều thì liền bảo xa phu dừng lại, sau đó dắt theo nữ tử bên cạnh bước xuống ngựa.
Đám người Tào Kiều Kiều lập tức bị thu hút sự chú ý.
Tôn Y Y bĩu môi nói:
"Quốc Công phủ sao cũng đến đây?"
Tôn Vũ nắm lấy cơ hội chọc ghẹo, liền nói:
"Tỷ ngốc thật, không thấy là dẫn nữ nhân ra ngoài du ngoạn sao?"
Tôn Y Y trừng mắt:
"Không cần đệ nói!"
Nàng lại bắt đầu lo nghĩ vớ vẩn:
"Đừng bảo họ muốn ăn cùng mình nha, mình đâu có chuẩn bị phần cho họ."
Tào Kiều Kiều chỉ lặng lẽ ăn, chẳng màng bên kia có động tĩnh gì. Dù sao Tề Tuyên cũng tuyệt không thèm cùng họ ăn uống, cho dù có mời, y cũng chẳng thèm đáp lại.
Tề Tuyên thấy gặp gỡ tình cờ vài người quen cũ, mấy ngày trước còn đến nhà họ uống rượu, đương nhiên phải bước đến chào hỏi một tiếng.
Y liền dắt theo Mạnh Nhu bước đến, cùng mọi người chào hỏi, Tào Kiều Kiều chỉ khẽ gật đầu cho có lệ.
Tề Tuyên chú ý thấy hôm nay Tào Kiều Kiều chỉ vẽ một đôi lông mày ngang, tuy không diễm lệ đáng yêu như Mạnh Nhu, lại mang một vẻ thanh khiết khó nói thành lời, khiến y bất giác liếc nhìn nhiều lần. Chỉ là Tào Kiều Kiều hoàn toàn không thèm để ý đến y, trong lòng y liền cảm thấy khó chịu.
Tề Tuyên nghĩ bụng, nàng rõ ràng vì muốn thành toàn cho mình và Mạnh Nhu mới lui hôn, lẽ nào trong lòng nàng vẫn còn tình ý với mình?
Thế nhưng dáng vẻ hờ hững kia, nào giống người còn mang niệm tình?
Nam nhân vốn là loại người như vậy, một khi đã từng có được thì liền xem là của mình mãi mãi, thích nhất là ăn trong bát, ngó trong nồi.
Huynh đệ nhà họ Tôn lễ nghĩa đã tròn, liền tiếp tục ăn uống. Tôn Văn gắp miếng bánh lục côn bạch ngọc tô từ đĩa mình sang đĩa của Tào Kiều Kiều, dịu dàng nói:
"Kiều Kiều, muội vẫn thích ăn bánh này, nếm thử xem."
Tiếng gọi "Kiều Kiều" kia khiến màng tai Tề Tuyên như ong ong một trận. Dù sao Tào Kiều Kiều cũng suýt chút nữa đã là thê tử của y, sao Tôn Văn lại có thể gọi thân mật như vậy?
Tề Tuyên mặt dày chen vào giữa sự thân mật của hai người:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!