Chương 1: Lòng chàng chẳng tựa lòng ta

Tháng tám mùa thu vàng, hương hoa quế nồng nàn theo làn gió len lỏi qua khung cửa sổ chạm khắc hoa văn, thoảng đến bên giường bệnh của Tào Kiều Kiều.

Tào Kiều Kiều đã nằm bệnh triền miên bao lâu nay, hôm nay hiếm khi tỉnh táo, nàng gắng gượng mở mắt, trước mắt là một màn mờ mịt, dần dần mới hiện ra dáng hình rõ ràng của người đàn ông kia.

Tề Tuyên thấy nàng tỉnh lại, chủ động nắm lấy tay nàng, dịu dàng hỏi:

"Kiều Kiều, nàng thấy khá hơn chưa?"

Bất chợt nghe một tiếng "Kiều Kiều" này, Tào Kiều Kiều chỉ thấy chua chát. Ba năm thành thân, đây là lần đầu tiên Tề Tuyên dịu dàng gọi nàng như vậy phải không? Trước đây, toàn là gọi thẳng tên họ, giọng đầy căm hận: "Tào Kiều Kiều, nàng lại…"

Thôi vậy, coi như chuyện xưa gió cuốn bay, chẳng còn hơi sức mà nhắc lại nữa. Rồi nàng cũng sẽ theo gió mà đi thôi.

Tào Kiều Kiều chớp mắt, chăm chú nhìn người đàn ông mình ngày đêm mong ngóng, vì sao nay được toại nguyện rồi mà lại chẳng thấy vui?

Nàng đã hiểu, ép gả vào phủ Quốc Công Tề có ích gì đâu? Không yêu nàng thì mãi mãi cũng chẳng yêu, dù có ba năm sớm tối bên nhau thì sao, lòng chàng đã sớm đặt trọn nơi Mạnh Nhu, nào còn chỗ cho Tào Kiều Kiều? Ép duyên chẳng ngọt ngào, hoa rơi hữu ý, nước chảy vẫn vô tình.

Tề Tuyên thấy nàng hồi lâu không nói gì, chẳng biết là do nàng không đủ sức nói chuyện, hay là không muốn nói cùng chàng. Nhưng chàng không dám thừa nhận, lý do sau mới là phần nhiều.

Trong đầu Tề Tuyên lại vang lên lời thái y trong cung nói hôm trước:

"Phu nhân lần này sảy thai, cơ thể suy yếu nghiêm trọng, e là sau này khó mà có thai trở lại."

Tề Tuyên không sợ Tào Kiều Kiều không thể sinh con, vì những đứa con sau này của chàng, đều sẽ gọi nàng là mẹ.

Chàng sợ chính là câu tiếp theo của thái y:

"Phu nhân đã hoàn toàn tuyệt vọng, e là không còn ý chí sống, mấy ngày tới khó mà cầm cự được nữa. Đối với người không còn muốn sống, thì dù là thần tiên cũng bó tay. Quốc Công, xin nén bi thương."

Tề Tuyên lúc đó mới thật sự sợ hãi. Nỗi sợ, tuyệt vọng như lũ tràn nhấn chìm lục phủ ngũ tạng. Nàng – Kiều Kiều của chàng, nàng kiên cường, nàng yêu chàng đến mức ngốc nghếch, vậy mà nay lại tuyệt vọng đến thế ư?

Chàng nhớ lại ba năm qua. Trừ việc nàng dựa vào cha mình – Đại tướng quân Tào Công – ép chàng cưới nàng, trừ việc chiếm lấy ngôi chính thất vốn nên là của Mạnh Nhu, thì... không, dù chính thất không phải nàng, cũng không thể là biểu muội Mạnh Nhu không có chút thân thế kia! Trong ba năm này, Tào Kiều Kiều chưa từng làm điều gì có lỗi với chàng, ngược lại nàng nhẫn nhịn Mạnh Nhu hết lần này đến lần khác, chỉ vì khi chàng âu yếm Mạnh Nhu đã từng nói:

"Ta cả đời này, trong lòng chỉ có Nhu nhi, còn những người khác, chỉ là cái vỏ để đối phó mà thôi."

Tề Tuyên cảm thấy nếu hôm nay không nói ra, có lẽ cả đời cũng chẳng còn cơ hội.

Chàng đặt bàn tay lạnh giá mảnh mai của nàng lên mặt mình:

"Kiều Kiều, đợi nàng khỏi bệnh, chúng ta sẽ có con, con trai con gái đều sẽ có."

Tào Kiều Kiều nghe vậy, chỉ khẽ nhếch môi cười, không nói lời nào.

Bàn tay trái của nàng đang đặt dưới lớp chăn nhung từ từ di chuyển lên bụng, bằng phẳng, trống rỗng… Đứa con đã đồng hành với nàng suốt sáu tháng qua, tại sao… lại không còn nữa?

Nước mắt ứa ra nơi đôi mắt vô thần, cổ họng như bị nghẹn lại, nàng chẳng thể thốt lên lời.

Tề Tuyên thấy nàng có phản ứng, đôi mắt như cũng sáng hơn phần nào, lại cúi đầu, khó khăn mở miệng:

"Kiều Kiều, ta yêu nàng… trước đây yêu, bây giờ cũng yêu."

Tào Kiều Kiều nhìn chàng đầy nghi hoặc. Tề Tuyên có phần lúng túng khi đối diện ánh mắt ấy. Trước giờ chàng luôn lạnh nhạt với nàng, nay lại dịu dàng thế này, không chỉ nàng không quen, bản thân chàng cũng thấy không quen. Làm chồng mà vô trách nhiệm như thế đấy.

Nàng nhìn vẻ mặt khó xử của chàng khi nói "yêu", khàn giọng nói:

"Yên tâm đi, ta đã nói với cha rồi. Ông sẽ không trách chàng, cũng sẽ không làm khó phủ Quốc Công. Chỉ mong chàng, chôn cất ta cho đàng hoàng."

Bàn tay chàng siết chặt lấy tay nàng, trán gân xanh nổi lên, không rõ là giận hay là gì khác.

Tề Tuyên giận nàng nghĩ như vậy về mình, nhưng vẫn cố nhẫn nại giải thích:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!