Chương 505: (Vô Đề)

Khương Nặc trở lại doanh địa, đến nhà Vân Diệu xem thử, phát hiện mẹ cô vẫn ngày ngày quét tước nên vô cùng sạch sẽ, ngay cả vỏ chăn cũng được đổi thường xuyên.

Ánh mắt cô trở nên buồn bã, đưa tay lên cổ, sờ soạng sợi dây chuyền nằm dưới cổ áo.

Sau đó cô lập tức biến mất, tiến vào không gian.

Sau khi Vân Diệu rời đi, cô ra ngoài tìm linh nguyên, gặp phải bình cảnh, nửa năm chỉ tìm được hai viên.

Lúc ấy tất cả những nơi mà Vân Diệu tìm được đều đã bị đào hết, còn lại đều không biết đang nằm ở đâu khiến cô hai lần quay về trắng tay.

Cũng may sau khi sử dụng hai viên linh nguyên kia, đại thụ trong không gian lại lớn thêm một chút, cô đã lấy được vòng cổ.

Cô đã đeo sợi dây chuyền này rất nhiều năm, vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ, nhưng khi mang nó lên cổ, cô ngay lập tức cảm nhận được nó.

Đúng rồi, đây chính là dây chuyền của cô, nhưng sau đó lại xảy ra chuyện mà không ai tưởng tượng được.

Sau khi đeo vòng cổ, chẳng bao lâu sau Khương Nặc đã ngất xỉu trong phòng nhỏ.

Cả người cô lạnh toát, không ngừng vã mồ hôi, từng đợt đau đớn đánh úp, sau khi cô bị đau đến mức bừng tỉnh đã tháo chiếc vòng cổ xuống ngay lập tức.

Trong nháy mắt, toàn bộ thế giới đều trở nên an tĩnh, là do cô quá yếu, còn nghĩ rằng sau khi có được vòng cổ thì sẽ có thể tùy ý thao túng toàn bộ không gian này, nhưng hiện thực cho thấy cô khó mà đeo thứ này quá năm phút.

Sau thất bại ngắn ngủi, cô đã lập ra cho mình một bản kế hoạch cường hóa bản thân vô cùng chi tiết.

Mỗi ngày ngâm nước linh tuyền nửa tiếng đồng hồ, ngày ngày uống nước suối, ăn măng, ăn nấm.

Cô là một người rất vui vẻ với việc hưởng thụ mỹ thực nhưng ba năm sau đó cô chưa từng ăn một miếng thức ăn bình thường nào, thứ vào miệng cô đều là những vật mang linh khí, không ngừng chiến đấu, thu sinh vật biến dị vào trong không gian, tinh thần lực lần lượt tiêu hao cạn kiệt, mãi cho đến lúc đầu đau đến mức muốn nứt ra thì lại cô lại tiến vào căn phòng hốc cây nghỉ ngơi, bổ sung tinh thần lực lên mức cao nhất.

Cô gần như không thể ngừng lại.

Quá trình tuy gian nan nhưng hiệu quả lại không tệ, cô dần dần thích ứng, mãi cho đến khi cô có thể đeo vòng cổ một cách bình thường rồi lại bắt đầu tập luyện thao túng thứ đó.

Khương Nặc cũng không bài xích việc tu luyện cực khổ, cũng không cảm thấy bản thân phát điên vì tình yêu.

Ngược lại, cô theo kế hoạch tự đặt ra, từng bước tiến tới người mình thích, và không ngừng trở nên mạnh mẽ, điều này làm cô cảm thấy rất trọn vẹn.

Sâu thẳm trong nội tâm, cô vẫn là một người yêu thích sức mạnh.

Không có bất kỳ thứ gì có thể thay thế được cảm giác an toàn mang lại từ việc bản thân trở nên mạnh mẽ.

Ngày nào cô cũng ngồi trên đại thụ trong không gian, liên tục dùng ý niệm để giữ không gian này đứng yên ở đây, mãi cho đến khi tinh thần lực không chống đỡ được nữa, đại não bắt đầu trướng đau.

Nhưng mỗi lúc như vậy cô lại cảm thấy có một loại cảm ứng kỳ diệu.

Giống như cô ở nơi này cố gắng hơn một chút thì áp lực ở chỗ Vân Diệu sẽ ít đi một chút, cho đến ngày cô có thể thành công triệt để, cô nghĩ vậy.

Cuối cùng người kia cũng có thể nghỉ ngơi một chút.

Năm năm qua cô chưa từng gặp được Vân Diệu.

Cùng với sự mở rộng của không gian, bệ đá đã sớm lộ ra nhưng đã không còn thấy người trên bệ đá nữa, thẻ gỗ cô cắm ở đó cũng chưa từng nhận được phản hồi.

Gần đây màn sương xám càng ngày càng mờ nhạt, cô có thể mơ hồ nhìn thấy thanh đao cắm sâu dưới mặt đất kia.

Mỗi lần nhìn về hướng đó, chạm vào vòng cổ là cô lại cảm nhận được một sự trói buộc khó chịu, dần dần cô nhận ra đó chính là nguyên nhân khiến mảnh nhỏ không gian kia đứng yên ở nơi này, cũng là nguyên do khiến Vân Diệu một mình đi vào nơi đó.

dMò mẫm suốt mấy năm, cô càng ngày càng hiểu về không gian, hiểu ra mỗi lần không gian thăng cấp đều là do sự phát triển của đại thụ.

Rừng cây vẫn kéo dài tới gần thanh đao, còn cần thêm khoảng hai mươi viên linh nguyên để thăng cấp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!