Chương 42: Thái tử phi có thai

Editor: Linh

Trong phòng tất cả mọi người không quá thoải mái.

Chung ma ma tức giận nói: "Công chúa Vĩnh Gia chính là như vậy, không chút để người khác vào trong mắt, cũng không biết tại sao nàng lại đến bế đứa nhỏ."

Chung ma ma là người lâu năm, đối chuyện công chúa Vĩnh Gia lớn lên thế nào, mười phần rõ ràng.

Thân phận của công chúa Vĩnh Gia đã xác định nàng có thể cao cao tại thượng.

Phùng Liên Dung biết rõ điểm này, nàng ngồi ở trên giường, ngược lại trấn an Chung ma ma: "Công chúa chỉ nhìn ta không vừa mắt thôi, đã nói là muốn bế đi cho Thái hậu nương nương nhìn, chắc là không sao đâu."

Chung ma ma khó hiểu sao nàng lại trấn định như vậy.

Phùng Liên Dung nghĩ, dù công chúa Vĩnh Gia không thích nàng cũng sẽ không đến mức muốn hại con của Thái tử, nàng biết rõ cảm tình giữa hai tỷ đệ họ, nàng muốn ngăn cản cũng không được, đến lúc đó lại dọa đến con cũng không chừng.

Có điều câu nói kia của công chúa Vĩnh Gia vẫn quanh quẩn trong lòng nàng.

Rốt cuộc Thái tử phi đã từng có suy nghĩ đó hay chưa?

Nếu nàng ấy muốn, đứa con này nàng cũng giữ không được

Hay là Thái tử đã ngăn cản chuyện này rồi?

Nếu đúng vậy, Phùng Liên Dung cảm thấy chính mình vui muốn chết!

Thấy nàng vẻ mặt vui vẻ, Chung ma ma hận không thể vươn tay cốc đầu nàng, nhìn đi, chủ tử sinh con xong có xu hướng biến ngốc này!

Lại nói công chúa Vĩnh Gia ôm đứa nhỏ một đường đến thẳng Thọ Khang cung.

Hoàng Thái hậu ui một tiếng: "Cái tính nôn nóng này của ngươi, ta chỉ nói mà thôi, ngươi liền lập tức bế đến, có bị gió thổi đến hay không, đứa bé còn nhỏ mà."

Công chúa Vĩnh Gia cười nói: "Liễn xa có mành che mà, nào có gió lọt, ta che rất kín." Nàng đưa đứa nhỏ cho Hoàng thái hậu, Hoàng hậu nhìn, "Nhìn một cái, bộ dạng rất đáng yêu, người cũng ngoan, trên đường không ầm ĩ không khóc."

Hoàng thái hậu nhìn, vẻ mặt từ ái.

"Tóc thật đen, giống như Hữu Đường hồi nhỏ." Hoàng hậu cười nói, "Hơn nữa Phùng quý nhân bộ dạng cũng đẹp, đứa nhỏ này đương nhiên là một tuấn nhi."

Nói đến Phùng Liên Dung, công chúa Vĩnh Gia cười lạnh một tiếng: "Hoàng tổ mẫu, sao ngài lại để nàng nuôi đứa nhỏ chứ? Dù là đặt bên cạnh bản thân cũng tốt hơn là để nàng nuôi, nếu không thì đưa Yên Yên muội muội nha, mẫu hậu, ngài nói đúng không?"

Hoàng thái hậu không nói gì.

Hoàng hậu hơi hơi nhíu mày: "Uyển Uyển, lời này con nói không được ổn lắm."

Công chúa Vĩnh Gia nói: "Chỗ nào không ổn? Chẳng lẽ nàng muốn học Hồ quý phi hay sao?"

Hoàng hậu giận tái mặt: "Không có liên quan gì đến chuyện đó! Uyển Uyển, chuyện này liên quan đến mẫu thân và đứa nhỏ, dù thế nào đoạt con của người khác cũng là không tốt, cho dù là quý nhân, nàng cũng là người làm nương, nếu có người cướp đi đứa nhỏ của con, con sẽ vui?"

Công chúa Vĩnh Gia không phục: "Nàng có thể so với ta sao?"

Ở trong lòng công chúa Vĩnh Gia, thiếp thất không là gì cả.

Hoàng thái hậu nghe hai nương con qua lại, biết Hoàng hậu nhân từ, năm đó Hoàng hậu cũng nói như vậy, không chịu nuôi đứa nhỏ, đến bây giờ thái độ của nàng vẫn không thay đổi.

Công chúa Vĩnh Gia bĩu môi, ôm đứa nhỏ đung đưa nói: "Nữ nhi cũng chỉ sợ Phùng quý nhân mẫu bằng từ quý thôi, mẫu hậu không lo lắng sao?"

Hoàng hậu thản nhiên: "Có gì phải lo, con thấy Hữu Đường giống với phụ hoàng con sao?"

Công chúa Vĩnh Gia ngẩn ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!