Editor: Linh
Bảo Lan bưng một chén cháo hạt sen hầm nhừ đi lại.
Châu Lan đỡ Phùng Liên Dung ngồi dậy, lấy cái gối đặt sau lưng nàng.
"Thơm quá nè." Bảo Lan xúc một thìa, thổi thổi ngươi, đưa đến bên miệng Phùng Liên Dung nói, "Thái y và bà đỡ đều nói mới sinh đứa nhỏ xong không thể ăn đồ quá béo ngậy, cho nên phòng ăn chỉ nấu cái này."
Phùng Liên Dung gật gật đầu, "Giờ khẩu vị của ta cũng không rất tốt, ăn xong là ngủ, mấy người các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, vừa rồi cũng bị sợ hãi rồi đúng không?"
Bảo Lan và Châu Lan đều cười rộ lên: "Chủ tử sinh đứa nhỏ, đúng là có chút kinh hoảng, nhưng mà càng nhiều hơn là vui mừng, may mắn chủ tử và tiểu hoàng tôn đều bình an."
"Đúng vậy đấy, tiểu hoàng tôn rất ngoan, vừa uống hết nước liền ngủ, bà vú nói ôm rất nặng, được bảy cân (3,5 kg)." Châu Lan cười hì hì.
"Ta cũng thấy rất mập." Phùng Liên Dung vui vẻ, "Bên kia mọi người đang nhìn hả?"
"Nhìn, ma ma đã phân phó qua, kêu bốn cung nhân thay phiên, hiện giờ có hai người đi ngủ trước, chủ tử yên tâm, dù là buổi tối các nàng cũng phải trông, lại nói, còn có bà vú mà, chúng ta rảnh rỗi cũng sẽ qua xem, chủ tử cứ yên tâm ở cữ đi."
Chung ma ma cũng đi qua nói: "Đúng vậy đó, ở cữ không thể có một sơ suất nào, bằng không sau này phải chịu khổ, chủ tử muốn gặp con, cứ nói một tiếng là được."
Phùng Liên Dung đồng ý, Châu Lan lấy gối đầu ra cho nàng, Chung ma ma thấy nàng muốn ngủ, vội hỏi: "Chờ chút, lát nữa đồ ban thưởng đến đây."
Quả nhiên không bao lâu, đồ mà Hoàng thái hậu, Hoàng hậu, Hoàng thượng ban thưởng lục tục đến đây, có điều hiện giờ nàng tình huống đặc thù, hoàng môn đến phong thưởng chỉ đứng ngoài cửa đọc thánh chỉ là được, nàng chỉ cần nói cảm tạ, không cần phải xuống giường.
Chung ma ma chờ hoàng môn đi rồi, cười nói: "Đồ thật nhiều, vàng bạc châu ngọc, lăng la tơ lụa đều có, chủ tử trước ngủ, lát nữa ngủ dậy nô tì sẽ báo kĩ càng cho."
Phùng Liên Dung cũng thật sự không có khí lực, chịu không được, vừa đặt đầu xuống gối liền ngủ.
Lại nói Hoàng đế được một hoàng tôn, cũng coi như cao hứng, nhìn thấy Thái tử đến, cười nói: "Ngươi hiện giờ cũng làm hoàng tôn rồi, làm việc cũng cần trầm ổn hơn chút."
Thái tử trả lời vâng.
Hoàng đế phân phó xuống: "Mau ôm đứa đến đây cho trẫm nhìn một cái, xem là bộ dáng gì nào."
Hoàng thái hậu vội ngăn cản: "Hoàng thượng, đứa nhỏ mới sinh ra không thể bị cảm lạnh, không thể ôm ra khỏi phòng, vẫn là chờ thêm mấy ngày nữa lại nói, ta cũng rất muốn nhìn đây."
Hoàng đế nghe vậy gật gật đầu, không lại nhiều lời.
Hoàng thái hậu ngước mắt nhìn ông ta, thấy ông ta có chút mệt mỏi, phía dưới con mắt xanh xao, gương mặt cũng có chút phù thũng, thân thiết dò hỏi: "Hoàng thượng gần nhất thân thể khỏe không? Nghe nói lâm triều nhiều lần phải tạm dừng?"
Hoàng đế nghe vậy ngồi thẳng dậy, nói: "Trẫm không sao, so với mấy ngày trước, tình thân tốt hơn rất nhiều. Về phần lâm triều, trẫm cảm thấy không cần thiết ngày ngày đều giống nhau, quan viên có chuyện gì, mấy ngày hồi bẩm một lần, còn tiết kiệm được thời gian, làm nhiều hơn mấy việc thật."
Thật đúng là ngụy biện, mệt cho nhi tử này của bà nói được ra khỏi miệng.
Hoàng thái hậu cầm lấy cốc trà, khẽ cười cười: "Vậy xem ra nhóm thái y khai thuốc có hiệu quả, Hoàng thượng chớ cảm thấy đỡ rồi liền quên dùng."
Thật ra thân thể của chính mình, chính mình rõ ràng nhất, sắc mặt Hoàng đế có chút xấu hổ.
Ông ta thật ra nào có tốt hơn, mà là càng kém, hôm qua ở Trường Xuân cung nghỉ ngơi một đêm, buổi sáng hận không thể nằm lì trên giường, đầu váng mắt hoa, nhưng mà ông ta cũng không tốt nằm dưỡng bệnh, lại bảo Thái tử giám quốc. (chết rồi còn không lỡ. : v làm vua thì có cái méo gì hay, còn không bằng làm dân chúng bình thường tự do thoải mái.)
Hoàng đế hiện giờ đâm lao phải theo lao, đành phải giảm bớt số lần lâm triều, lúc phê duyệt tấu chương cũng là lực bất tòng tâm, thường thường đều là Hoàng Ứng Túc đọc, hắn nằm nghe rồi làm quyết định.
Từ Thọ Khang cung đi ra, Thái tử vẫn luôn không nói gì.
Thái tử phi cùng đi một đoạn đường, hỏi: "Điện hạ hiện nay có tính toán gì không? Chẳng lẽ cứ ngồi nhìn như vậy thôi sao?"
Nàng ta không phát hiện Thái tử có hành động gì, ngày ngày vẫn chỉ ra vào Xuân Huy các, lại còn có lòng thảnh thơi cùng Phùng quý nhân trước hoa dưới trăng, vẽ tranh làm thơ. (Đó, làm Thái tử phi mà cứ đòi quan tâm vào chuyện triều chính, bảo ai yêu cho được. -_-)
Thái tử thản nhiên nói: "Vào thời điểm như này không thể hành động thiếu suy nghĩ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!