Ngày Hoài vương tới bầu trời quang đãng sáng sủa, Phùng Liên Dung ngồi trước cửa sổ tắm nắng, cả người ấm áp, chỉ tiếc trong lòng nàng không quá bình yên, Chung ma ma nhìn bụng nàng, cũng không yên lòng như trước.
Nhưng bốn cung nữ Bảo Lan Châu Lan vẫn hi hi ha ha, tự cấp sửa sang lại quần áo cho Phùng Liên Dung.
Vừa rồi cục thượng phục (chuyên về quần áo) đưa áo khoác và áo lót mới làm xong đến, thập phần tinh xảo, ngay cả bọc bên cạnh cũng thêu hoa, áo khoác cũng không phải chỉ có một hình thức, áo ngắn cũng có. Còn có hai cái mỏng một chút, thắt lưng rất nhỏ, vừa nhìn liền biết là làm cho Phùng Liên Dung sinh con xong lại mặc.
Châu Lan nói với Phùng Liên Dung: "Thật sự là dụng tâm, rất nhiều sợi đều là kim tuyến, ánh sáng lòe lòe, chủ tử mặc vào rất lộ vẻ phú quý đấy."
Chung ma ma cầm lên liền thấy quả nhiên tốt hơn nhiều so với năm trước, bà cười nhạo một tiếng: "Đều là mấy người gió chiều nào theo chiều ấy." Lại ở trên người Phùng Liên Dung ướm một lần: "Cơ mà rất vừa người, chủ tử sáng mai liền mặc cái này đi, thấy bên trong bông vải nhét cũng nhiều."
Phùng Liên Dung gật gật đầu, nhưng vẫn không quá lên tinh thần.
Chung ma ma nghĩ, không phải là đang ngóng trông Thái tử đến đấy chứ? Nhưng không phải Thái tử đang bận sao, nào có thể giống như trước kia. Nói lời đại nghịch bất đạo, sau này Hoàng thượng băng hà, Thái tử làm Hoàng đế, còn muốn bận hơn nhiều, cũng không thể ngày ngày ngóng trông như vậy.
Bà vừa định khuyên Phùng Liên Dung một câu, liền nghe thấy giọng của Nguyễn Nhược Lâm.
Chung ma ma thầm nghĩ, Nguyễn quý nhân này cũng đần, chủ tử nhà mình căn bản không nghĩ để ý đến nàng ta, còn ba ngày hai bữa chạy đến đây, muốn làm gì đâu?
Ai ngờ Nguyễn Nhược Lâm ở cửa nói với Ngân Quế: "Điện hạ bị người xấu đâm bị thương, vẫn chưa biết sống chết, các ngươi còn có lòng dạ thảnh thơi mà nói chuyện à!"
Phùng Liên Dung đứng vọt lên.
Chung ma ma giật mình, nhưng bà cảm thấy không có khả năng, vài bước đi ra bên ngoài, quát: "Nguyễn quý nhân, ngài nói bậy gì vậy, không cần đầu nữa à?"
"Ai nói bậy, bên ngoài cấm quân và cẩm y vệ đều xuất động, nghe nói Điện hạ..." Nàng ta ngừng một chút, đột nhiên lại không nói nữa.
Phùng Liên Dung nghe vậy gấp đến độ đi về phía trước.
Bảo Lan và Châu Lan vội vàng đỡ lấy nàng, Bảo Lan luôn cẩn thận nội liễm, đầu tiên liền nghĩ đến thai nhi, tay cầm tay Phùng Liên Dung dùng sức thêm một chút, nói: "Chủ tử, ngài ngàn vạn lần đừng có gấp, đừng để động thai khí!"
Thai đã lớn, nếu để động thai khí sẽ cực kỳ nghiêm trọng, tốt hơn chút thì sinh non, có thể sinh đứa nhỏ ra, không tốt, có thể sẽ mất mạng.
Bước chân Phùng Liên Dung dừng một chút.
Đúng vậy, nàng còn có đứa nhỏ mà!
Nhưng nàng tim đập bất ổn, hoảng muốn chết, tốt thế nào?
Phùng Liên Dung vội hỏi Bảo Lan: "Kim đại phu nói gặp phải trường hợp như này thì phải làm thế nào?"
Nàng nhất thời còn chưa nghĩ ra được.
Châu Lan vươn tay thuận ngực cho nàng, chậm rãi nói: "Giống như nô tì vậy, chủ tử, không cần nghĩ gì hết, tĩnh tâm."
Bảo Lan cũng đỡ nàng ngồi xuống: "Đúng vậy đó, chủ tử, chủ tử chỉ cần nghĩ đến đứa con trong bụng là được."
Lúc này Chung ma ma cũng không để ý đến Nguyễn Nhược Lâm, quay trở về, mắt thấy Phùng Liên Dung sắc mặt vốn hồng nhuận, lúc này lại trắng bệch cũng lập tức cả kinh. Mặt khác hai vị ma ma Hoàng thái hậu phái tới cũng vây quanh, đều kêu nàng không cần lo lắng.
Nguyễn Nhược Lâm đứng ở ngưỡng cửa nhìn vào, cười lạnh một tiếng rời đi.
Phùng Liên Dung ngồi trên ghế tựa, hơi thở hít vào, thầm nghĩ chuyện hôm nay đời trước cũng đã xảy ra, lần này lại phát sinh, như vậy Thái tử đời trước là Hoàng đế, vậy đời này cũng vẫn sẽ đăng cơ, nhất định không có chuyện gì, hắn nhất định không có chuyện gì! Cho nên đứa nhỏ của hắn cũng không thể gặp chuyện không may!
Không thể!
Mau tĩnh tâm lại, không cần suy nghĩ cái gì hết, Phùng Liên Dung vuốt bụng, trong đầu trong ngừng nói với bản thân.
Quá một lát, nàng rốt cuộc bình tĩnh lại.
Cái gì cũng không xảy ra, trong phòng mọi người nhẹ nhàng thở ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!