Chương 44: Sơ ngộ

Hy vọng ngày mai Mập Mạp có thể thuyết phục được hai vị lão nhân gia, đem chuyện hôn sự trì hoãn lại. Thiếu gia ta mới mười tám tuổi, còn chưa có phát triển thành thục đâu…

Đang miên man suy nghĩ, Phương Tranh bỗng nhiên cảm giác mình đụng phải người khác, đột nhiên chấn động, một thân ảnh lão nhân đang lão đảo bước lùi về phía sau, Phương Tranh theo bản năng đưa tay ra kéo, vừa vặn kịp giữ lại. Nguy hiểm thật! Hắc hắc, xem ra thân thủ của ta cũng không tệ!

Lão nhân vừa mới đứng vững, phía sau hắn có một vị trung niên hán tử vội vàng tiến lên đỡ, sắc mặt bị dọa đến trắng bệch, một tay vịn vào thân hình của lão nhân, tiếp theo quay đầu nhìn Phương Tranh quát mắng: "Lớn mật! Dám đụng…"

"Im ngay! Một ít việc nhỏ, quên đi!" Lão nhân cắt đứt lời của hắn, tùy ý khoát tay áo.

Trung niên hán tử cúi đầu, kính cẩn đứng sang một bên.

Phương Tranh thấy lão nhân đầu chít khăn vuông, thân mặc nho bào màu đen, chân đi hài gấm, sắc mặt trầm tĩnh, đôi mắt chim ưng sắc bén hữu thần, thoạt nhìn mục quang nội liễm, không giận mà uy, khiến cho người khác không tự chủ được mà sinh ra một loại cảm giác hướng hắn bái lạy, lão nhân này không phải loại người bình thường.

Phương Tranh ngẩn người nhìn, tức thì mau chóng nói: "Ai da, thật xin lỗi lão gia tử, nhất thời không chú ý nên đụng vào ngài, không có việc gì chứ?"

Lão nhân lắc đầu, hướng đại môn của Phúc Vương phủ ở phía sau Phương Tranh, nhìn thoáng qua nói: "Ngươi là người phương nào? Mới từ trong phủ của Vô Bệnh đi ra hay sao?"

Vô Bệnh là ai? Phương Tranh suy nghĩ, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, Vô Bệnh không phải là Mập Mạp hay sao? Thường ngày quen gọi hắn là Mập Mạp cho nên bây giờ đã quên luôn tên khai sinh của hắn. Người này có thể gọi được tên khai sinh của Mập Mạp, xem ra cũng là người quen.

Phương Tranh gật đầu nói: "Đúng vậy, tại hạ cùng Mập Mạp có quan hệ không tệ"

"Mập Mạp?" Lão nhân ngạc nhiên, ngay sau đó giật mình cười, ánh mắt nhìn Phương Tranh đánh giá từ trên xuống dưới, "Ha ha, trẫm…thực chưa từng nghe qua có người gọi tên của hắn như vậy, ngươi hẳn là người bằng hữu trong thư viện mà hắn hay nhắc tới, tên là Phương Tranh?"

Phương Tranh gật đầu, trong lòng cảm thấy kì quái, lão nhân này là ai nha? Không ngờ lại nhận biết ta? Chẳng lẽ uy danh của bổn thiếu gia nổi tiếng tới mức, đi trên đường mọi người đều nhận biết hay sao?

"Lão gia tử, ngài nhận biết ta hay sao?"

"Ha ha, ta là…khụ, trưởng bối của Vô Bệnh, đã từng nghe hắn đề cập qua về ngươi"

Mập Mạp chính là Vương gia, trưởng bối của hắn hơn phân nửa cũng là huynh đệ của Hoàng Thượng, ân, lại là một Vương gia.

Phương Tranh vội vàng hành lễ nói: "Bái kiến Vương gia, chuyện vừa rồi thật là đáng trách, vãn bối vô tình mạo phạm"

"Vương gia?" Lão nhân một lần nữa ngạc nhiên, "Làm sao ngươi cho rằng ta là một…Vương gia?"

Phương Tranh thầm nghĩ câu hỏi này không phải là vô nghĩa hay sao? Không phải Vương gia chẳng lẽ muốn làm Hoàng Đế?

Trung niên hán tử bên cạnh lại trách mắng: "Lớn mật!"

"Câm mồm! Lui ra!" Lão nhân nhíu mày trừng mắt liếc hắn một cái, trung niên hán tử sợ hãi lui ra một bên, không dám chen ngang.

Phương Tranh nghiêng đầu nhìn vị trung niên hán tử, xứng đáng! Nói ngươi chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng nha, người ta mới nói mấy câu công phu, vậy mà dám hai lần lớn mật trước mặt lão tử, ngươi tính muốn làm gì ta đây?

"Phương Tranh, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Thanh âm của lão nhân không giận mà uy.

"…Mười lăm!" Phương Tranh nghiêm trang nói.

"Sao?" Lão nhân nhướng mày.

"Trên thực tế cũng có người nói ta mười tám tuổi…" Phương Tranh đành lòng phải nói thật. Lão nhân này thật sự rất tà môn, tựa hồ không có chuyện gì có thể lừa gạt được ánh mắt lợi hại của lão.

"Mười tám tuổi, ha hả, niên kỉ còn nhỏ, vậy mà có thể dâng kế sách đánh lui đại quân của Đột Quyết, xem ra cũng không đơn giản"

"Nói đùa…nhưng không linh nghiệm các người đừng tìm tới ta gây phiền toái nha". Hiện tại Phương Tranh lo lắng nhất chính là chẳng may kế sách thất bại, người ta sẽ dùng hắn khai đao.

"…Ngươi có chí dốc sức vì triều đình hay không?"

Phương Tranh nghe vậy giật mình, lão nhân này có ý tứ gì đây? Đang tính chiêu dụ ta hay sao? Không thể được! Giấc mộng ăn chơi trác táng của bổn thiếu gia còn chưa thực hiện đâu.

"Không dám không dám, vãn bối tài thô học thiển, lý lịch bình thường, thật sự không có năng lực ra sức vì triều đình."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!