Phương Tranh kinh ngạc trừng lớn con mắt.
"Tiểu tử ngốc, trừ ngươi ra thì còn có ai hả?"
Phương phu nhân từ ái gõ một cái lên đầu hắn.
"A? Vì sao?"
"Vui mừng đến phát ngốc rồi à? Thành thân mà còn hỏi vì sao, ngươi đã mười tám tuổi rồi, hẳn cũng nên thành thân đi!"
"Mẹ, con không vội…"
Phương Tranh nỗ lực trì hoãn, từ trong nội tâm mà nói, hắn thật sự không nguyện ý thành thân, mười tám tuổi, lông vừa mới mọc đủ dài, chính là độ tuổi tốt nhất để lêu lổng khắp nơi, vội vã thành thân sớm như vậy để làm gì cơ chứ?
"Ngươi không vội nhưng chúng ta vội"
Phương lão gia ở một bên chen vào nói:
"Trước kia không có ai để ý đến ngươi, hôm nay ngươi đã thay da đổi thịt, làm một con người mới, giờ đã có người đến tận cửa để cầu hôn rồi. Cho nên mới nói, làm người, còn phải làm một người tốt mới được!"
"…"
"Tranh nhi, cái gọi là trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, từ xưa đã là luân thường đạo lí, Phương gia nhà chúng ta neo người đơn bạc, ta và phụ thân ngươi mong ngóng được bồng cháu đã bao nhiêu năm nay, cha mẹ đều chỉ hi vọng vào ngươi khai cành nảy lộc cho Phương gia thôi!"
Phương phu nhân ở một bên khuyên nhủ.
Mục đích xuyên việt của ta không phải là làm ngựa giống nha!
"Vậy sao cha không nạp thêm mấy phòng thiếp, sinh thêm vài đứa con đi"
Phương lão gia vốn đang thong thả ung dung vuốt chòm râu, nghe thấy vậy không khỏi sắc mặt trắng nhợt, còn chưa kịp lên tiếng trách cứ, Phương phu nhân đã mở miệng nói.
"Lão dám! Cho lão hai lá gan để lão thử xem!"
Phương phu nhân cười nhạt, đôi mi thanh tú dựng lên, sát khí trong mắt bắn ra dàn dụa, nhiệt độ trong phòng cũng đột ngột giảm xuống, cả hai phụ tử khắp người đều là hàn ý. Phương lão gia nắm chặt chòm râu thật dài, thiếu chút nữa là giật ra cả nắm.
"Mẫu thân uy vũ, nhất thống Phương gia!"
Phương Tranh hoàn toàn phục tùng chắp tay bái lạy.
Rốt cục cũng được kiến thức qua uy phong của lão nương, ngày thường thì mặt mày hiền hậu, đối với người thập phần hòa khí, một khi gặp phải vấn đề mang tính nguyên tắc thì lại không chút nào thoái nhượng, trong một tấc đất ắt có tranh giành, trước đây hạ nhân có nói lão nương lợi hại thế nào, Phương Tranh bao giờ cũng không tin, hiện tại đã được thấy tận mắt, quả nhiên là danh bất hư truyền, thảo nào qua nhiều năm như vậy mà phụ thân không dám nạp thiếp, cũng là vì có một vị nguyên phối phu nhân lợi hại trấn thủ Phương gia, thiếp nào có bước qua được ngưỡng cửa Phương gia, chỉ sợ cũng không sống quá được 1 tháng.
"Bất quá, cha ngươi là cha ngươi, ngươi là ngươi."
Phương phu nhân lại đổi sang thần sắc ngưng chiều nói:
"Nếu có cô nương thích hợp nào nguyện ý gả cho ngươi, cha mẹ không phản đối ngươi lấy nhiều người, chúng ta có tiền, lấy bao nhiêu về cũng đều nuôi được hết. Lấy về càng nhiều vợ, sinh được càng nhiều con, Phương gia ta từ nay sẽ hưng vượng rồi!"
Đây là điển hình của sự phân biệt đối xử, song trọng tiêu chuẩn. Phương Tranh âm thầm liếc mắt nhìn cha, thấy lão đang ngửa đầu lên trời mắt trợn trắng, lắc đầu than, cha ta mạng khổ a.
"Mẹ, có thể hoãn lại hay không? Hài nhi……hài nhi còn có nghiệp học trên người, thực sự sợ bị phân tâm mà trễ mất kì thi hương mùa thu."
Phương Tranh vẻ mặt đau khổ nói.
"Không được, nào có ai mười tám tuổi vẫn chưa thành thân, khiến cho người khác chê cười! Kì thi hương chết tiệt kia ai thích thì đi mà thi, dù sao cha mẹ cũng chưa từng trông cậy vào ngươi có thể thi ra cái trò trống gì, còn không bằng ở nhà mà thành thân, thành thân rồi, ngươi thích làm gì thì làm, cha mẹ cũng không quản nữa"
Phương phu nhân nóng lòng bồng cháu, có nói thế nào cũng đều không được.
"Tranh nhi, lần này tới cửa cầu thân có ba nhà, đều là thiên kim của chủ nhân hiệu buôn Kim Lăng, cũng coi như là môn đăng hộ đối, không đến mức ủy khuất ngươi, chút nữa mẹ ngươi sẽ nói rõ cùng ngươi, ngươi liền chọn một khuê nữ trong số đó rồi thành thân đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!