" Ai, nói đi là đi, mới hai mươi mấy tuổi a, như thế nào lại nghĩ quẩn đến vậy." Một người nam tử trẻ tuổi mang mắt kính, lắc đầu thở dài.
" Ai, rốt cuộc, tại sao hắn lại chết?" Đám người chung quanh, sôi nổi hỏi ngược lại.
" Nhỏ giọng một chút, nghe nói, là hắn tự sát, tự sát vì tình, trước lúc hắn chết trong tay cầm hai tấm ảnh nữ nhân…" Kính mắt nam tử nói như là hiểu rõ, bi tráng vô cùng.
" Tại sao lại có thể như vậy? Ta thường xuyên uống rượu cùng hắn, mà chưa nghe thấy hắn nói thích nữ nhân nào a, lại còn hai ư?" Biểu tình trên mặt của đám người giống như không dám tin.
" Ta cũng nghĩ không ra, hơn nữa, coi như là tự tử vì tình, ôm ảnh một cô nương rồi tự sát là được, nhưng không hiểu, hắn ôm hai tấm để làm cái gì nữa? Chẳng lẽ, hắn tự tử là vì hai cô nương kia?" Kính mắt nam nhân hơi tỏ ra thông minh, suy luận.
" Người ta như vậy được gọi là bác ái, không hiểu gì sao? Ai, ta nói cho các ngươi biết, nghe bên pháp y nói, hắn chết rất mãn nguyện." Vị nam tử thứ ba nhịn không được, lại chụm đầu vào gia nhập đề tài.
" Nga? Như thế nào lại rất mãn nguyện?" Quả nhiên, hai vị kia đã bị hấp dẫn.
" Ta nói cho các ngươi biết, hắn ôm hai tấm ảnh cô nương, nhắm mắt, nằm chết trong đường cống ngầm, lúc được mang ra, thì đã tắt thở, nhưng nghe nói trên của mặt hắn vẫn còn đang mỉm cười."
" Nam nhân si tình có một không hai nha!"Ba người đồng thời tán dương, biểu tình càng tỏ ra kính nể hơn.
Cách đó không xa, trung niên nam tử vẫn còn đang tiếp tục đọc điếu văn an táng, thanh âm trầm thấp nặng nề vang lên trong nhà tang lễ: " Cuộc đời của anh, là phấn đấu khi còn sống, là chiến đấu khi còn sống, là vinh quang khi còn sống…."
Hoa triều, kinh thành Kim Lăng, thương nhân Phương gia.
Phương Tranh từ trong cơn ngủ say tỉnh lại, mới vừa mở mắt ra, liền trông thấy một đôi mắt ngăm đen trong suốt đang theo dõi hắn.
Ánh mắt này thật to, tròn tròn, vô tội, nhìn hắn không chớp mắt lấy một cái, Phương Tranh bị nhìn chăm chú, da đầu nổi lên một trận ngứa ngáy.
" Uy, nhìn gì mà nhìn a, không được lộn xộn, đứng im ở đó mà nhìn, lộn xộn là ta trở mặt a." Phương Tranh ra lời thị uy cùng chủ nhân của ánh mắt này.
"…"
" Ân, nếu hiện tại ngươi đi ra ngoài, ta còn suy nghĩ, buổi tối sẽ mời ngươi ăn điểm tâm khuya, rất phong phú nha." Lấy lợi ra dụ, có đôi khi là cách đơn giản nhất, phương pháp thực dụng nhất.
"…"
" Được rồi, nhìn ta như thế này, làm gì lấy đâu ra chuyện bệnh tật suy nhược, ngươi có thể xin lão nhân gia cho ta ra ngoài được không? Ta đảm bảo, tuyệt đối sẽ không dây dưa với ngươi nữa, được không?" Nếu như lấy lợi ra dụ mà không có hiệu quả, thì chuyển sang nói chuyện bằng phương pháp tình cảm, cũng là một biện pháp không tệ.
"…"
" Mẹ nó! Lão hổ không ra oai, ngươi còn cho ta là con mèo bệnh? Cút ra ngoài cho ta! Có tin hay không, ta cho ngươi vào nồi chế biến thành đồ ăn?" Phương Tranh chịu không nổi, cao giọng quát.
Chủ nhân của ánh mắt kia, rốt cuộc cũng cảm nhận được sát khí bức người phát ra từ Phương Tranh, cao ngạo hất hàm lên, khinh thường liếc mắt nhìn Phương Tranh một cái, vênh váo đắc ý đi ra ngoài.
Phương Tranh nhẹ nhõm thở dài một hơi, ầm ầm ngã xuống trên giường.
Vị vừa rồi đã đi ra ngoài kia, quả thực không phải người!
Trên thực tế, nó quả thật không phải là người. Nó tên là Đại Hoàng, chính xác mà nói, nó là một giống chó điền viên của Trung Hoa. Nói cho rõ ràng một chút, giống chó điền viên Trung Hoa này vóc dáng vạm vỡ, tứ chi phát triển, được huấn luyện để chuyên cắn cổ người, nhưng đó cũng không phải là điểm dựa của nó.
Đúng là như vậy, con chó này, nhìn Phương Tranh thế nào lại không thuận mắt, đồng dạng, Phương Tranh cũng không ưa gì nó. Đời ngang trái chính là, vũ lực của Đại Hoàng rõ ràng có giá trị cao hơn hắn, cho nên, dù Phương Tranh thân là chủ nhân của nó, nhưng vẫn không có cách nào khống chế được, ở sâu trong nội tâm, còn muốn trốn tránh nó.
--------- Đại Hoàng không có lòng dạ, cho nên không có che dấu vui buồn giận ghét, người nó thích, ở trước mặt, nó sẽ vẫy đuôi mừng chủ, làm hết khả năng nịnh nọt.
Nếu là người mà nó không thích, hành vi không chuẩn là nó nhào lên cắt đứt cổ của người. Đại khái là Phương Tranh, nằm trong nhóm người ở loại sau.
" Công cao lấn chủ a!" Trong lòng của Phương Tranh không khỏi cảm thán. Công cao lấn chủ nên xử trí nó như thế nào? Ban thưởng cho Đại Hoàng ba thước tang trắng, nó cũng không thành thật tuân lệnh!
" Thiếu gia, ngài nên uống thuốc." Tiểu Lục bưng chén thuốc đưa tới trước mặt Phương Tranh.
Tiểu Lục là nha hoàn của Phương Tranh, loại thiếp thân nha hoàn. Cho tới hôm nay Phương Tranh cũng chưa thông suốt được, thiếp thân nha hoàn cùng nha hoàn bình thường có ý nghĩa khác nhau như thế nào. Ban đầu, hắn còn tưởng rằng là hầu hạ ăn mặc, sau đó buổi tối làm cho mình ấm giường, hơn nữa chủ động bồi ngủ, chính là cái dạng thiếp thân nha hoàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!