Chương 17: Đến Thượng Hải (2)

Chuyện dọn nhà đi Thượng Hải toàn bộ đều đã được chuẩn bị tốt. Kỳ thi mạt khảo cuối cùng kết thúc, thủ tục chuyển trường cũng đã xong, cả lớp Tá An Hủy vui vẻ vì nàng chuẩn bị tiệc đưa tiễn. 

Đại Đầu ôm Tá An Hủy khóc một hồi lâu, ngay cả Phó Tử Phu đều nói, chính hắn chướng ngại vật đột nhiên rời đi, con đường truy thê có vẻ đặc biệt tịch mịch. Đương nhiên, Tá An Hủy biết hắn trong lòng đại khái là vui ngất trời .

Mang theo các loại hành lý đứng ở sân bay Hồng Kiều, Thượng Hải, Tá An Hủy có một loại cảm giác cực kì vi diệu. Nơi sảnh chờ sân ga đến, đám đông không ngừng giơ lên đủ loại biển hiệu nhận người thân, còn có các loại quảng cáo của khách sạn, nhưng tổng thể mà nói, so với mười lăm năm sau, cảnh tượng này nhìn qua thực hiu quạnh.

Thượng Hải lúc này, chỉ là một cái mũi nhọn đang đà giương lên. Tá An Hủy muốn nhanh một chút khống chế những sự tình kia ở trong tay, bởi vì linh cảm xấu càng lúc càng rõ rệt, về sau lại rất khó dự tính, để nàng có chút hoảng hốt .

Hệ thống băng chuyền đã trả hành lý xuống, Tá ba Tá mẹ dùng chính là loại va li bằng da trâu của người nông dân, vào những năm này rất phổ biến, nhưng về sau nó hầu như tuyệt chủng. Lúc này trừ bỏ mấy người Hoa Kiều về nước mang theo rương hành lí bằng nhựa dẻo đủ màu sắc, cơ bản đều là này nọ rương da trâu, vải bố. Loại rương này rất nặng, không có quai kéo, Tá An Hủy thân thể mảnh mai, đứng còn có thể bị gió thổi đổ, dĩ nhiên vô pháp hỗ trợ ba mẹ.

"Tiểu Tá!" Một thanh âm quen thuộc từ lối ra truyền đến.

"Liễu đại ca!".

Tá ba liếc mắt một cái thấy được Liễu Khánh. Tá An Hủy còn tưởng rằng Liễu Khánh sẽ không tự mình đến đón, dù sao kiếp trước hắn là chủ tịch của tập đoàn Tưởng Khởi lớn nhất nhì Thượng Hải, thái độ làm người cao ngạo, trừ bỏ hội nghị ở cấp bậc quốc tế hắn mới tham dự, bên ngoài cơ bản chưa từng lộ mặt.

"Vất vả vất vả!" Liễu Khánh vỗ vai Tá ba, vui vẻ dẫn Tá gia một nhà hướng lối ra đi đến, lại quay sang nói trợ lý bên cạnh. "Gọi lái xe đến đây đi."

Trong xe nam nhân đi ra, thập phần nhiệt tình tiếp nhận Tá ba cùng Tá mẹ hành lý, vừa mới bắt đầu Tá ba còn có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn nam nhân kia vóc người to khỏe, cũng liền giao cho hắn xử lý.

"Về sau tôi cũng sẽ mướn tài xế riêng cho mẹ con hai người." Tá ba nhỏ giọng đối mẹ con Tá An Hủy nói.

Một ngày bận rộn an trí, rốt cục ở thời điểm chạng vạng, ba người cũng đem căn phòng thuê quét tước sạch sẽ, sau đó mệt mỏi ngã vào sô pha thở dốc. Tuy là diện tích kém xa nhà cũ, nhưng trang thiết bị cũng xem như hiện đại, cũng có chút cảm giác thành tựu. Đêm đó Tá ba cùng Tá An Hủy đều ngủ đến say nồng, nhưng Tá mẹ lại không quen giường, liền phải thức trắng.

Ngày hôm sau, Liễu Khánh cho lái xe lại đây tiếp Tá ba đi hiệp đàm thương vụ. Tá mẹ liền cùng Tá An Hủy đi dạo ở xung quanh, làm bà chủ gia đình, Tá mẹ cần nhanh chóng biết rõ đường đến chợ, đến siêu thị. Dù sao giao thông công cộng ở đây rất tốt, Tá mẹ không có việc gì liền ra trạm, lên xe buýt dạo một vòng. Không quá mấy ngày, Tá mẹ cùng Tá An Hủy cơ bản đều nắm được lộ trình trong mấy khu vực lớn.

Liễu Khánh cấp Tá An Hủy trường học chính là trường nữ sinh, phong cách học tập rất nghiêm khắc, đổi lại cảnh trí rất đẹp. Qua một tháng liền phải khai giảng, Tá mẹ trước dẫn Tá An Hủy đi một chuyến trường học. Hiệu trưởng là một nữ nhân trung niên, thoạt nhìn khá thân thiện, sau khi hoàn tất thủ tục, liền dắt hai người dạo qua một vòng trường học, giới thiệu chủ nhiệm lớp cho Tá An Hủy nhận thức.

Tá mẹ rất vừa lòng cảnh quan xinh đẹp nơi đây, chẳng qua học phí mỗi tháng cao ngất, làm Tá mẹ có chút thịt đau.

Ngày hôm sau, Tá An Hủy sẽ đến trường mới ra mắt. Nàng khó được mất ngủ. Cũng không phải sợ chính mình không quen, dù sao ở bên Liễu Dĩ Hân tám năm trời, nàng cũng không khác gì người Thượng Hải chính gốc. Nhưng là, luôn có một loại cảm xúc bất an dao động trong lòng nàng, như treo trên đầu lợi kiếm, cũng không biết loại bất an này rốt cuộc từ đâu ra.

Đến Thượng Hải một khoảng thời gian, nàng đều không có gặp qua Liễu Dĩ Hân, ngay cả đi Liễu gia làm khách cũng không gặp được nàng ấy. Không biết Liễu Dĩ Hân là bận thật, hay là cố tình tránh mặt nàng.

Vốn là một người khiến ngươi thật chán ghét, mỗi lần nhìn thấy cô ấy, ngươi sẽ luôn oán hận làm sao liền như vậy oan gia ngõ hẹp; Mà khi người đáng ghét này bỗng nhiên không xuất hiện, trong lòng ngươi lại cảm thấy thập phần kỳ quái. Còn có chút gì như hụt hẫng, mất mát.

Tá An Hủy đầu loạn loạn, cuối cùng như thế nào ngủ cũng không biết. Trời vừa mờ sáng, Tá mẹ liền đánh thức nàng. Ngày đầu tiên ra mắt lão sư cùng đồng học, dĩ nhiên không thể muộn. Còn buồn ngủ, không nghỉ ngơi tốt Tá An Hủy nuốt cả quả táo ăn điểm tâm, trên lưng quải cặp sách mới, nên mang không nên mang đều bỏ vào.

Bất quá, hết thảy coi như thuận lợi.

Chủ nhiệm lớp giới thiệu Tá An Hủy chào hỏi đồng học, cả lớp lập tức nho nhỏ xôn xao một chút, bởi vì đồng học mới chuyển đến, sinh cũng quá hoàn mỹ đi, sườn mặt thuần khiết không tì vết, mái tóc đen dài được cột gọn, còn có mấy sợi rũ ở bên tai, nàng vừa cười lên, lập tức đoạt ánh mắt người.

Sau phần giới thiệu, toàn thể đồng học đều vỗ tay tỏ vẻ hoan nghênh, nhưng về phần rốt cuộc hoan nghênh thực sự hay không, Tá An Hủy cũng không biết.

Bởi vì Tá An Hủy thân cao chân dài, nàng được an bài ở bàn thứ tư, ngồi cùng bàn là một nữ sinh rất đáng yêu, lúc cô ấy cười rộ lên thực sự thanh tú, trong ánh mắt mang theo hiếu kỳ nhìn nàng. Cô ấy tên Đậu Bình, về sau cả hai tiếp xúc lâu dài, Tá An Hủy mới biết được, Đậu Bình có bao nhiêu bát quái, cũng không kém so với Đại Đầu.

Mà Đậu Bình theo bản năng cảm thấy có điểm hoảng hốt, ở trong mắt cô, bộ dạng đẹp mắt tỷ lệ thuận với tâm địa độc ác. Bên cạnh cô, một cái Tiết Hương Di lượn vòng cũng đủ làm cô chóng mặt, bây giờ thêm Tá An Hủy, cô ẩn ẩn cảm thấy đời học sinh của mình về sau không còn bình yên nữa.

Tá An Hủy nho nhã lễ độ làm cho Đậu Bình hơi chút an tâm, cũng bắt đầu chậm rãi mà nói trường học tình huống, không lâu sau, Tá An Hủy theo Đậu Bình trong miệng đã biết trường học đại khái tình huống.

Sơ trung cùng cao trung có một cái sân thể dục, nhất tường chi cách, lại dùng chung căn tin cùng sân bóng. Đậu Bình điểm qua mấy nhân vật nổi tiếng trong trường, Tá An Hủy đều nhìn thấy trong mắt cô một loại đơn thuần ngưỡng mộ.

"Tớ gọi cậu là An Hủy được không?"

Đậu Bình từ trước đến nay không quan tâm việc học, Tá An Hủy lại đối nghe giảng bài không có gì hứng thú, nàng đều đã học qua, trên cơ bản rãnh rỗi nghe Đậu Bình nói chuyện trời đất. Như vậy, Đậu Bình liền càng thích Tá An Hủy im lặng, đã lâu không có vui sướng cùng người nói chuyện phiếm . Rốt cuộc vẫn là đứa nhỏ, vừa mới còn đang suy nghĩ Tá An Hủy có phải rắn rết mỹ nhân hay không, tán gẫu bát quái một trận, liền xem nàng là chiến hữu, chỉ chốc lát ngay cả xưng hô đều thay đổi.

"Được, không ngại." Tá An Hủy cười gật đầu.

"Cậu bộ dạng thật là đẹp mắt, khẳng định về sau trở thành hồng nhan họa thủy." Đậu Bình tinh lượng ánh mắt nhìn Tá An Hủy, đồng học này của cô quá mức xinh đẹp, thật sự làm cô ngưỡng mộ không thôi. "Tớ cảm thấy cậu còn đẹp hơn Tiết Hương Di, yên tâm, tỷ đây đứng về phe cậu!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!