Chương 910: Ngoai truyên 10

- Xin chào, tôi tên Ái Tử Lạp, là cảnh sát tập sự thuộc tổ phòng chống cứu trợ.

- Một cô gái trẻ trung và vô cùng hoạt bát đang đưa tay vẫy chào giữa đám đông.

Hôm nay là ngày đầu cô đến thực tập tại sở cảnh sát Bắc Kinh, cùng với những người khác, tất cả tràn đầy nhiệt huyết cùng cúi đầu đồng thanh nói:

- Xin được mọi người giúp đỡ.

Những người ở sở cảnh sát cũng rất vui mừng chào đón thực tập mới, tất cả đều vỗ tay hoan nghênh chúc mừng.

Sau đó, những thực tập sinh được chia nhau xếp vào các tổ, Ái Tử Lạp xui xẻo bị phân vào phòng hình sự, chuyên xử lý các vụ án phức tạp và nguy hiểm.

Chỉ vài ngày sau khi vào làm, cô đã gặp phải một vụ án giết người, phải theo cùng các sư huynh đến hiện trường. Tại đó, có một số người bị thương, Ái Tử Lạp được lệnh băng bó cho bọn họ.

Cô mím môi, do dự một hồi rồi quyết định làm theo, thế nhưng không hiểu vì sao, chỉ vừa mới bắt đầu tay chân cô đã run lẩy bẩy, trán đổ đầy mồ hôi, gương mặt trắng bệch.

Một người đàn ông đứng bên cạnh cô lúc này nhìn thấy, không nói không rằng tiến tới, giật lấy cuộn băng từ trong tay cô, nhanh chóng sơ cứu cho người bị thương. Chuyện sau đó thế nào, Ái Tử Lạp không còn nhớ nữa, bởi vì... cô đã ngất xỉu rồi.

Đến khi tỉnh lại, thì đã phát hiện mình nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện, còn chưa kịp nhìn rõ thứ gì thì một giọng nói truyền đến:

- Tỉnh rồi?

Ái Tử Lạp theo bản năng quay đầu nhìn sang hướng phát ra âm thanh, chợt thấy một chàng trai ngồi trên ghế, tay cầm cuốn sách che hết cả khuôn mặt.

Ái Tử Lạp cau mày, mở miệng hỏi:

- Anh là ai?

Chàng trai bây giờ mới bỏ cuốn sách xuống, anh ta quay sang nhìn cô, không trả lời mà hỏi ngược lại:

- Cô bị chứng sợ máu?

Ái Tử Lạp lập tức lắc đầu, đáp:

- Không có, tôi không sợ máu... đó là... chứng rối loạn lo âu, nhưng chỉ ở mức độ nhẹ thôi.

Người đàn ông ngũ quan hài hòa, tuấn tú nam tính, nhưng lại có phần lạnh lùng nói:

- Mức độ nhẹ mà ngất luôn sao? Cô cũng đánh giá cao bản thân mình quá đấy!

- Anh...

- Ái Tử Lạp bị nói đến khó chịu, nhưng không thể đáp trả lại được.

Người đàn ông gấp cuốn sách lại rồi đứng dậy, nhìn  cô gái từ trên cao, lạnh nhạt lên tiếng:

- Cô nghỉ ngơi cho tốt đi.

Dứt lời, anh ta liền quay người đi mất. Để lại một mình Ái Tử Lạp với cục tức nuốt không trôi.

Aiiiii da, cái tên khó ưa đáng ghét đó!!!

Ngày hôm sau, lúc đến sở cảnh sát, cô lại chạm mặt anh ta thêm một lần nữa. Vào giờ ăn trưa, cô tìm gặp một cô bạn thực tập ăn cùng, tiện thế hỏi về người đàn ông đó.

- Cái gì? Cậu nói Tần Cảnh Hàm sao? Cậu không biết anh ta?

Ái Tử Lạp cau mày, miệng vừa nhai thức ăn vừa hỏi:

- Vậy ra anh ta tên Tần Cảnh Hàm sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!