[Thiếu gia Lục, Thời Tinh đã xuất viện và trở về nơi ở rồi]
[Hình ảnh]
Trên thiết bị liên lạc vang lên hai tin nhắn, còn kèm theo một tấm hình chụp lén Thời Tinh. Lục Luật gửi lời cảm ơn, rồi lập tức lên đường đến chỗ ở của cậu.Người ta vẫn nói, đến sớm không bằng đến đúng lúc.
Vừa xuất hiện từ phía sau, những lời Thời Tinh nghe thấy rõ ràng đều do Vu Mãn nói.
Vu Mãn: "Cũng chẳng lợi hại như mấy cậu khen đâu. Chỉ là... theo lẽ thường thì ai bước vào kỳ trưởng thành sớm thì cấp bậc sẽ cao hơn, chắc bọn họ muốn làm quen trước thôi."
"Nói chứ, Thời Tinh còn chưa quay lại sao? Đã lâu thế rồi, bước vào kỳ trưởng thành thì tinh thần lực sẽ bất ổn đến mức này sao? Đến giờ vẫn chưa khống chế được... chẳng lẽ là hôm đó cậu ta quá gắng sức nên mới thành ra vậy?"
"Hôm đó tôi cũng chỉ muốn đùa với cậu ta một chút thôi, không ngờ cậu ta lại hiếu thắng đến thế. Nếu chỉ vì muốn lấn át tôi một bậc mà làm ầm ĩ ra như vậy... thì cần gì chứ?"
Vu Mãn thậm chí còn bịa sẵn cả lý do vì sao Thời Tinh mãi chưa xuất viện.
"Ồ, đúng rồi. Cậu ta chẳng phải rất thân với thiếu gia Lục sao, cậu ta..."
Nhận ra Vu Mãn định nói ra điều gì đó, ánh mắt Thời Tinh bỗng lạnh hẳn. Không đợi hắn nói hết, cậu đã tung thẳng một cú đá.
Người xung quanh đều không kịp nhìn rõ Thời Tinh ra tay thế nào, chỉ thấy Vu Mãn đang ngồi bên bồn hoa "bốp" một tiếng đã bay ra ngoài.
Tất nhiên, Thời Tinh vẫn biết chừng mực. Bồn hoa chỉ cao ngang nửa người, ngã xuống cũng chẳng đến mức bị thương.
Vu Mãn rơi xuống đất, loạng choạng hai bước liền mới đứng vững lại. Nhưng cú đá ấy mang đến cho hắn sự nhục nhã còn nặng nề hơn cả đau đớn.
"Ai? Ai vậy..."
Thời Tinh: "Tôi."
Cậu bước lên hai bước, đứng vào đúng vị trí mà Vu Mãn vừa ngồi, cúi xuống nhìn hắn. Nụ cười nở trên môi, nhưng tuyệt nhiên không chạm tới đáy mắt, ẩn chứa một luồng lạnh lẽo khó tả: "Tôi và Lục Luật thân thiết, thì sao nào?"
Vu Mãn nghẹn lời.
Bị ánh mắt nửa cười nửa lạnh kia của Thời Tinh nhìn chằm chằm, cảm giác tim đập loạn nhịp lại dâng lên.
Không đợi ai kịp hoàn hồn, Thời Tinh nói tiếp: "Cậu kể với mọi người, rằng hôm đó ở trong vườn cây là tôi bắt nạt cậu sao?"
Vu Mãn định mở miệng chối cãi, nhưng Thời Tinh chẳng cho hắn cơ hội: "Vậy cậu có nói với bọn họ, là chính cậu đã ra tay nắm tay tôi trước không?"
"Hay lại tô vẽ thành trò đùa nữa rồi?"
"Người Lam tinh sau khi bước vào kỳ trưởng thành, khi tiếp xúc sẽ vô thức hấp thu tinh thần lực của người khác. Hừ, cậu nói đó chỉ là trò đùa, tôi chỉ muốn biết có bao nhiêu người thật sự tin? Vừa hay, tôi cũng đã vào kỳ trưởng thành. Tôi cũng muốn thử kiểu trò đùa này với ai đó xem."
Giọng Thời Tinh không hề lớn, cũng chỉ là thản nhiên cất lên. Thế nhưng câu nói cuối cùng phối hợp cùng ánh mắt quét qua kia khiến mọi người xung quanh không hẹn mà cùng lùi lại. Chỉ thoáng chốc, trên dưới bồn hoa chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thời Tinh cất giọng giễu cợt: "Xem ra chuyện cậu nói đó là 'đùa giỡn', mọi người biểu hiện ra cũng chẳng thật sự đồng tình như mồm miệng đâu nhỉ."
Vu Mãn: "......"
Một tràng vừa mỉa mai vừa châm chọc, nói đến mức gân xanh trên trán Vu Mãn giật giật.
Ánh mắt lóe lên, Vu Mãn hằn học nói: "Cậu và Lục Luật thân thiết, bản thân đã làm cái gì, nhất định phải để tôi nói toạc ra mới được sao?"
Một lời đe dọa.
tr*n tr**.
Bỏ qua chuyện mình từng cố ý hấp thu tinh thần lực, hắn lại chọn chĩa mũi nhọn vào việc Thời Tinh lén giấu tinh thạch khiến bản thân suy yếu. Thời Tinh thật sự không biết có nên thở dài một câu, quả nhiên, không hổ là Vu Mãn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!