Chương 6: Ngầm dậy sóng

Thời Tinh ngất lịm, khi Trì Diệu đặt cậu lên giường cấp  thì chẳng rõ từ khi nào, bàn tay cậu đã siết chặt vạt áo hắn, nhất quyết không chịu buông.

Trì Diệu thử kéo ra một chút, nhưng Thời Tinh lại nắm chặt đến chết cũng không buông

Xung quanh, các nhân viên y tế đang bận rộn dán miếng dán cảm ứng kiểm tra dữ liệu lên người Thời Tinh, chẳng ai để ý đến chi tiết này

Trì Diệu nhìn vạt áo bị nắm chặt, nhận ra khớp xương ngón tay đối phương vì dùng sức mà trắng bệch. Tầm mắt hắn dần dịch lên, rơi vào gương mặt của tiểu Lam Tinh, và đây là lần đầu tiên Trì Diệu nghiêm túc quan sát cậu.

Người Lam Tinh vốn có dung mạo đặc trưng: không thể nói là tầm thường, nhưng cũng chẳng đến mức rực rỡ diễm lệ. Ngũ quan của cậu rất mềm mại, hiền hòa, nhìn vào khiến người ta thấy dễ chịu.

Cũng giống như năng lực của bọn họ, không mang tính công kích, hết sức ôn hòa chính trực.

Cái gọi là kỳ trưởng thành, chỉ là giai đoạn đặc biệt của người Lam Tinh vì năng lực bất ổn mà được phân định ra, chứ không tương quan với tuổi thành niên theo nghĩa thông thường. Trên phương diện y học, trước kỳ trưởng thành một năm, bộ xương của người Lam Tinh đã ngừng phát triển, vì vậy về mặt sinh lý, trước mắt hắn chính là một người đã trưởng thành.

Rõ ràng biết là trưởng thành, nhưng trong tầm mắt, gương mặt ấy lại không mang đến cho Trì Diệu bao nhiêu cảm giác xác thực.

Diện mạo còn vương nét non nớt, thân hình mảnh khảnh, nhìn thế nào cũng giống thiếu niên, thậm chí hắn còn thấy đứa cháu trai vừa bước vào tuổi nổi loạn của mình còn khỏe mạnh hơn Thời Tinh.

Phải rồi, người Lam Tinh năng lực càng mạnh, thân thể lại càng yếu ớt.

Hơn thế nữa, cấp bậc trị liệu sư càng cao, thì càng khó thuận lợi vượt qua kỳ trưởng thành.

Cây mẹ cứ ba đến năm năm mới kết một lứa Lam quả, mỗi lần khoảng ba mươi quả. Đám trẻ lớn bằng tuổi Thời Tinh, nếu giữ lại được hai mươi người thì đã xem như rất may mắn, thường thì còn ít hơn. Trong ký ức của Trì Diệu, những buổi tiệc ghép đôi chưa từng có hơn hai mươi người Lam Tinh tham gia. Dù vậy, đến tuổi trưởng thành vẫn còn mất đi thêm gần một nửa.

Công dân Đế quốc có tinh thần lực trung bình ở cấp C.

Người Lam Tinh thì khác, đa số đạt cấp A, ngoài cấp này, rất hiếm khi xuất hiện cấp quá cao hoặc quá thấp.

Không rõ có phải vì vậy mà...

"Điện hạ, đã đến lúc đi rồi."

Trì Diệu mải nghĩ, chỉ khi nghe y tá gọi mới giật mình tỉnh lại.

Anh kéo vạt áo ra khỏi tay Thời Tinh, nhưng cậu nắm rất chặt. Áo vừa thoát ra, không để ý lại bị cậu thuận thế giữ lấy ngón tay. Cậu bé Lam Tinh ngất đi mà vẫn không yên, như thể nhất định phải nắm lấy thứ gì đó mới yên lòng.

Trì Diệu hơi ngập ngừng, rồi nhận ra tinh thần lực của mình đang bị hút đi từng dòng nhỏ.

"Điện hạ." "Điện hạ, Thời Tinh cậu ấy..."

Phù Thanh và người quản lý cùng lúc lên tiếng, giọng đầy căng thẳng.

Trì Diệu liếc sang gương mặt với những đường nét mềm mại kia, rồi hỏi: "Tình hình của Phí Sở thế nào rồi?"

"Bác sĩ Vân bảo cơn rối loạn đã được khống chế, trước mắt điều trị ở đây một thời gian, sau đó mới chuyển đi."

Vậy thì coi như không còn gì nghiêm trọng.

Cách một khoảng, Trì Diệu cảm nhận thử rồi gật đầu, không rút tay lại, ngược lại còn ra lệnh cho nhân viên y tế: "Đi thôi, ta theo đến phòng trị liệu xem thử."

Người quản lý còn đang lưỡng lự, mà Trì Diệu thì hoàn toàn chẳng buồn liếc nhìn. Đợi hắn sắp xếp xong lời lẽ, ngẩng đầu lên chỉ thấy bệ hạ để lại bóng lưng cùng dáng vẻ tùy tùng, còn nhìn kỹ hơn, vẫn là hình bóng bàn tay với những ngón dài của ngài bị Thời Tinh nắm chặt.

"......" Người quản lý chỉ thấy tim mình thắt lại.

Không biết nên sợ chết khiếp vì Thời Tinh, hay ngã quỵ vì sự dung túng của bệ hạ nữa. Có lẽ là cả hai.

"Tinh thần lực cạn kiệt quá nhiều rồi."

"Tinh thạch đâu? Hãy đập nhỏ ra đặt trên da cậu ấy, người Lam Tinh sẽ tự hấp thu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!