TrướcSau Trong khoảnh khắc ấy, Thời Tinh thật sự cảm nhận được linh hồn mình khẽ run rẩy.
Chỉ một câu nói thôi, vậy mà đã chạm đến nơi sâu kín nhất, nơi trong tim cậu vẫn còn hằn lại vết sẹo chưa kịp lành.
Cái v**t v* ấy vốn chẳng hề mạnh, cũng không hề gây đau, thế nhưng lại dịu dàng đến mức khiến người ta không kìm được mà muốn bật khóc.
Môi cậu khẽ run lên, dưới ánh mắt bình thản đến lạ của Trì Diệu, đuôi mắt cậu tựa như mực nước loang, từng chút một nhuộm ra vệt đỏ.
"Điện hạ..."
Giọng cậu khàn đặc, nghe vừa như một tiếng gọi khe khẽ, lại vừa như một tiếng thở than nặng nề.
Nếu Thời Tinh nhớ không lầm, thì đây chính là lần đầu tiên Trì Diệu gọi cậu bằng hai tiếng "Tinh Tinh".
Danh xưng ấy, thật ra trước đây cũng đã có không ít người từng dùng. Quản lý, Thời Nhiễm, Phù Thanh, Nghiêm Trường Nhạc, rồi sau đó là Phù Thanh, Hạng Phi, Đàm Giác, cùng cả nhà họ Đàm – Vân Vụ, Đàm Diễm, Đàm Mân, Đàm Trì... tất cả bọn họ đều từng gọi cậu như thế.
Thế nhưng, cảm giác khi nghe Trì Diệu cất giọng gọi cậu lại hoàn toàn khác biệt.
Người khác gọi chỉ đơn giản như một từ rút gọn, một cách gọi tắt, hay cùng lắm là một kiểu xưng hô thân mật. Vì cậu còn nhỏ, nên các bậc trưởng bối lại càng thích dùng từ láy để gọi cho gần gũi.
Đó quả thật là sự thân mật, nhưng vẫn chẳng thể nào sánh với cách Trì Diệu gọi tên cậu.
Cách anh gọi giống như là...
Như là...
Khi ý nghĩ ấy vừa nảy lên, Thời Tinh liền cảm nhận được một sự cộng hưởng vang dội từ tận sâu trong linh hồn.
Tựa như có một người bạn đời luôn ở bên kề cận.
Dịu dàng mà không hề mang theo áp chế, có thể dựa vào, lại chẳng hề cao hơn cậu. Giữa họ giống như tồn tại một mối quan hệ thật sự bình đẳng.
Một sự gắn kết để cùng nhau nương tựa.
Dù cậu biết rõ bản thân hiện tại vẫn chưa đủ để trở thành chỗ dựa cho Trì Diệu, nhưng cảm giác ấy vẫn hiện hữu rõ rệt, một sự ngang bằng hoàn toàn.
"Điện hạ..."
Thời Tinh khẽ gọi, rồi nhẹ nhàng khép mi mắt. Lần này, cậu không hề trốn tránh nữa, mà để mặc đối phương soi thấu tất cả. Từ vẻ đau đớn đến cả những cảm xúc khó chịu trên gương mặt. Cậu hiểu rõ, bản thân không cần phải thấy xấu hổ. Những cảm xúc này đều có thể bộc lộ, và Trì Diệu sẽ chấp nhận tất cả.
Chấp nhận trọn vẹn con người cậu.
Hàng mi dài khẽ ươn ướt, Thời Tinh vươn tay ôm lấy Trì Diệu.
Cậu nghĩ, cứ thế mà làm thôi.
Đầu khẽ tựa nơi trái tim đối phương, nghe rõ nhịp đập dồn dập mà vẫn mạnh mẽ, nhịp nhàng — hệt như chính con người Trì Diệu trong mắt cậu.
Thời Tinh vùi mặt sâu hơn vào lồng ngực anh.
Ngón tay dài của Trì Diệu khựng lại trong không trung, rồi mới chậm rãi hạ xuống, khẽ đặt lên lưng cậu.
Trong lòng khẽ thở dài, có lẽ cậu đã chịu nhiều ấm ức lắm rồi.
Căn phòng vẫn chìm trong tĩnh lặng, thế nhưng cái ôm kia lại mang đến một sự an ủi thầm lặng thật khác.
Đợi đến khi tâm trạng dần ổn định lại, Thời Tinh mới cất tiếng. Giọng cậu khàn đến mức hầu như chẳng còn ra hơi: "Thực ra... chuyện đã qua rất lâu rồi."
Mỗi một ngày hiện tại đối với cậu đều là một ngày mới, đều có trải nghiệm riêng biệt của nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!