Chương 48: Bí ẩn

Giữa nền rừng băng tuyết lạnh buốt, Trì Diệu bước ngược gió tuyết đến trước mặt Thời Tinh.

Không nói lời thừa, anh ra hiệu cậu lặp lại động tác bắn vừa rồi.

Thời Tinh tuy có chút căng thẳng, nhưng vẫn làm theo.

Trì Diệu nói: "Đừng động, giữ nguyên."

Người đàn ông cao lớn trong bộ quân phục đen đi vòng quanh cậu một lượt, bỗng chỉ ra ngay: "Chân ngang vai, tư thế cầm đảo ngược."

"Phù Thanh giỏi đánh tay không, Hạng Phi thường dùng cơ giáp, còn Đàm Giác thì giỏi nhất là điều khiển chiến hạm. Tác phong chiến đấu của Bắc Cảnh chịu ảnh hưởng từ tinh thần lực mạnh mẽ của từng cá nhân. Vậy nên con người chính là vũ khí, họ thường quen với việc đơn độc lao thẳng vào chiến trường."

"Trong số họ, người có khả năng dạy em mấy thứ này nhất là Phù Thanh. Nhưng hắn không ưa dùng vũ khí lạnh, mà thiên về các loại súng pháo năng lượng được khởi động bằng tinh thần lực, coi như vũ khí hỗ trợ."

"Thế nhưng tư thế em cầm lại chuẩn đến lạ."

Tim Thời Tinh lập tức treo ngược lên cao.

Trì Diệu khẳng định: "Những thứ này không vào học viện quân sự thì không thể học được. Các khóa học của Tổ Cây ta đều trực tiếp tham gia sắp xếp. Ở đó tuyệt đối không dạy người Lam Tinh cận chiến."

Mỗi lời Trì Diệu thốt ra đều như nện thẳng vào tim, khiến tai óc Thời Tinh rung lên ong ong.

Trì Diệu dừng lại trước mặt, bóng dáng cao lớn phủ trùm lên cậu. Trong nền tuyết trắng lạnh buốt, đôi mắt xám khói kia càng thêm sâu thẳm, xa vời.

"Vậy rốt cuộc, em học những thứ này từ đâu?"

Âm thanh kia vang lên dồn dập như tiếng chuông cuối cùng ngân vang, chấn động đến mức Thời t*nh h**n toàn trở tay không kịp.

Ngoài dự liệu, nhưng lại là lẽ thường tình.

Có lẽ, ngay từ lúc Thời Tinh chủ động nói đến việc dùng nỏ tay làm vũ khí, Trì Diệu đã bắt đầu sinh nghi. Hôm nay cậu lại điều khiển nỏ tay thành thạo đến vậy, chẳng qua chỉ càng củng cố thêm mối nghi ngờ vốn chưa từng được anh nói ra.

Yết hầu Thời Tinh khẽ trượt mấy lần. Trong tiết trời giá rét khắc nghiệt, vì căng thẳng mà trán cậu vẫn rịn ra từng giọt mồ hôi lạnh.

Cậu không thể khống chế nổi phản ứng của mình.

Những biểu hiện ấy rơi vào mắt Trì Diệu lại càng giống một loại bằng chứng gián tiếp rằng cậu "đang có điều giấu giếm". Thời Tinh nhắm chặt mắt, không muốn nhìn thấy trong ánh mắt anh ánh lên một thoáng thất vọng.

Khoảng lặng nặng nề kéo dài, khiến lòng cậu rối bời không yên.

Một lúc lâu sau, Thời Tinh mới cất tiếng, giọng đã khàn hẳn đi: "Nếu em nói ra, e rằng Điện hạ sẽ không tin."

Bởi tất cả... quả thực quá mức khó tin.

Trì Diệu lập tức đánh thẳng vào điểm yếu ấy: "Là ta sẽ không tin, hay là em không muốn nói?"

Tiếng chuông trong lòng Thời Tinh lại dội vang, chấn động đến mức toàn thân tê dại.

Trong cơn rối loạn, cậu lắp bắp, chính bản thân cũng chẳng rõ mình đang nói gì: "Em không muốn lừa ngài."

Trì Diệu nhìn thẳng vào cậu, giọng điệu bình thản nhưng lại sắc bén như lưỡi dao: "Vậy thì đừng lừa ta."

Thời t*nh h**n toàn nghẹn lời.

Thái độ kiên quyết, không hề nhượng bộ của Trì Diệu khiến Thời Tinh trong khoảnh khắc cảm giác như mình đã bị dồn đến đường cùng. Buộc phải thú nhận ngay lập tức, rồi sau đó mới mong có được chút khoan dung.

"Em..."

Vừa mới mở miệng, cánh tay đang giữ tư thế bắn chợt bị ấn xuống. Thời Tinh mở mắt, liền thấy Trì Diệu chẳng biết từ khi nào đã đứng sát ngay trước mặt. Những ngón tay dài giữ lấy cánh tay cậu, nâng nhẹ lên, ép cậu đứng thẳng người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!