Quyết định của Trì Diệu vừa đưa ra, chuyện này coi như đã được định đoạt.
Những ngầm sóng trong bữa tiệc, khi trở về, anh cũng kể lại cho Thời Tinh nghe.
Nghe xong, cậu ngẩn người, chần chừ hỏi: "Như vậy có phải nhà họ Đàm đã cho đi quá nhiều rồi không?"
Trì Diệu bật cười: "Em lo lắng hơi nhiều rồi."
Lúc ấy, Thời Tinh đang trị liệu cho anh. Với Trì Diệu, vừa trò chuyện vừa tiếp nhận trị liệu vốn chẳng khó khăn gì, nhưng với Thời Tinh thì lại... có phần gắng sức.
Cảm nhận được nỗ lực của cậu, Trì Diệu không trêu chọc nữa, chỉ dặn: "Cũng không sao, em phải tập quen dần đi. Hơn nữa, em đã bỏ ra không ít, cũng đã tận tâm cứu chữa cho Đàm Trì rồi. Nếu họ còn muốn nhiều hơn, thì việc em tiếp tục trả giá cũng là lẽ đương nhiên."
Trì Diệu ngẫm nghĩ một lúc, rồi chậm rãi kết luận: "Thời Tinh, đừng bao giờ coi nhẹ công sức của mình. Nếu để người khác nhìn thấu sự mềm lòng của em, thì đặc điểm ấy sớm muộn gì cũng sẽ bị lợi dụng. Nhà họ Đàm đúng là không tồi, nhưng tuyệt đối đừng xem thường sự hiểm ác của lòng người."
Lời ấy khiến Thời Tinh hơi khựng lại.
Không nghe thấy cậu trả lời, Trì Diệu liền nhướng mày: "Ta nói sai sao?"
Thời Tinh giật mình, vội lấy lại tinh thần, vừa tiếp tục trị liệu vừa lắc đầu: "Không... Ngài nói rất đúng."
Trong ánh mắt cậu thoáng hiện lên vẻ mơ hồ, lại xen chút tiếc nuối: "Chỉ là... giá như có ai nói cho em những điều này sớm hơn thì tốt biết mấy."
Câu nói ấy khiến Trì Diệu hơi ngạc nhiên.
Thế nhưng Thời Tinh cũng không giải thích thêm, lại càng không muốn kể ra những thiệt thòi mình từng chịu. Cậu biết rõ, cho dù bây giờ đã học được cách phân biệt, thì vẫn chưa thể xử lý thật tốt. Đối diện với những kẻ mang ác ý, phản ứng của cậu vẫn quá căng thẳng, chẳng thể nào bình tĩnh mà ứng phó.
Trì Diệu sắc bén hơn cậu tưởng rất nhiều, thẳng thắn hỏi: "Có liên quan đến giấc mơ kia không?"
Từ sau khi rời khỏi Tổ Cây, Thời Tinh hiếm khi còn mơ nữa. Nhưng những cảnh tượng ở nơi ấy, Trì Diệu thì chưa từng quên.
Thời Tinh lại sững người thêm một lần nữa.
Trì Diệu nhắc nhở: "Tinh thần lực trị liệu của em lại gián đoạn rồi."
Cậu vội vàng lên tiếng: "Xin lỗi Điện hạ, em..."
Nhưng chưa kịp nói hết đã bị cắt ngang: "Ta không trách em."
Giọng Trì Diệu bình thản, không hề ép buộc: "Em không muốn nói sao?"
Nghe vậy, Thời Tinh nín thở trong chốc lát. Thấy thế, Trì Diệu chỉ khẽ gật đầu: "Ta hiểu rồi. Vậy thì không cần nhắc nữa."
Thời Tinh cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng lại chẳng biết mở miệng thế nào cho phải.
Một lúc lâu sau, cậu đành thuận theo lòng mình: "Không phải em không muốn nói với ngài... chỉ là, không biết phải nói thế nào."
Chuyện đó thực sự quá mức khó tin, bất kể là trải nghiệm khi trở về, hay là...
Giọng cậu khẽ khàng, xen lẫn chút áy náy: "Em không cố ý muốn giấu ngài."
Trì Diệu điềm tĩnh đáp: "Vậy thì ta sẽ đợi đến ngày em muốn kể cho ta."
Một câu nói không mang theo chút sắc thái nào, nhưng sự mạnh mẽ và ổn định vốn có nơi anh lại khiến Thời Tinh dần bình tĩnh, nỗi hoảng loạn trong lòng cũng vơi đi.
Thời Tinh chậm rãi ngẩng mắt nhìn, ánh mắt ấy khiến Trì Diệu bật cười: "Ánh mắt này sao lại tủi thân thế?"
Trong lòng cậu quả thật có chút ấm ức, nhưng vẫn gắng nặn ra một nụ cười: "Có thể đi theo ngài, em cảm thấy vô cùng vinh hạnh."
Nghe vậy, nụ cười trên môi Trì Diệu chậm rãi tan biến. Trong ánh mắt nhìn cậu, dường như ẩn chứa những điều mà một người Lam Tinh khó lòng thấu hiểu. Cuối cùng, anh chỉ chậm rãi nói: "Hy vọng sau này em vẫn có thể nói như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!