Chương 46: Lớn mật

Hôm ấy mặc cho Đàm Trì, Đàm Diễm và Vân Vụ tha thiết giữ lại, Thời Tinh vẫn xin phép rời khỏi nhà họ Đàm trước bữa tối.

Cậu nghĩ, trong nhà ấy chắc chắn còn nhiều chuyện cần nói riêng, mà bản thân ở lại cũng chỉ thêm phần vướng víu.

Hiếm khi được quay về chỗ ở dùng bữa, mà giờ cơm của mọi người bên Hứa Kim vốn muộn hơn nhà họ Đàm chừng một khắc. Vì vậy, Thời Tinh trở về liền ngồi xuống phòng khách chờ ăn, đợi Trì Diệu xử lý xong công vụ bước ra.

Nhưng vừa bước vào phòng khách, Trì Diệu liền sững lại. Đâu còn dáng vẻ cậu bé ngoan ngoãn ngồi chờ cơm, mà chỉ còn một Thời Tinh đã hao tổn quá nửa tinh thần lực, mệt đến mức ngủ gục mất rồi.

Anh cúi xuống khẽ chạm vào gương mặt cậu. Không cần cố tình dò xét, dao động tinh thần lực lặng lẽ lan ra quanh người cũng đủ nói cho anh biết biển tinh thần của cậu vẫn ổn định.

Xem ra, quả thật cậu đã biết cách tự kiềm chế, mỗi ngày đều cẩn thận kiểm soát lượng tinh thần lực mình sử dụng.

Khóe mắt Trì Diệu dãn ra, anh đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại ấy. Ngay khi rút tay về, hàng loạt tin nhắn bất ngờ dội xuống, khiến thiết bị liên lạc kêu inh ỏi.

Tin nhắn cảm ơn từ nhà họ Đàm có, lời tri ân từ các sĩ quan cấp cao của Quân đoàn số 7 cũng có.

Không ít người bày tỏ lòng cảm kích với Thời Tinh, nhưng vì không có số liên lạc của cậu nên tiện thể gửi gắm cả sự biết ơn qua hắn.

Trì Diệu đọc hết, khóe môi bất giác nhếch lên thành một nụ cười. Đến cả bản thân hắn cũng không nhận ra. Hắn nghĩ, lát nữa đợi Thời Tinh tỉnh lại sẽ đưa cho cậu xem.

Ý nghĩ vừa lóe lên, Thời Tinh vốn chưa ngủ say đã cảm nhận được, dụi dụi mắt rồi ngồi dậy.

"Ưm... Điện hạ?"

"Bây giờ... là mấy giờ rồi?"

Cậu ngơ ngác, giọng còn mơ màng: "Em đã ngủ rất lâu rồi sao?"

Thấy Thời Tinh loay hoay tìm gì đó, Trì Diệu liền đưa tay lấy một chiếc gối ôm đưa cho cậu.

Quả nhiên cậu lập tức đón lấy ôm chặt vào lòng, rồi tựa cái đầu nặng trĩu lên gối, như thể cổ đã chẳng còn chút sức lực nào.

"Không lâu đâu, từ lúc em về tới giờ cũng mới mười mấy phút thôi."  Trì Diệu dịu dàng nói, giọng pha chút thương xót: "Em mệt quá rồi."

Thời Tinh vẫn nhớ rõ lời hứa trước đó, theo bản năng vội vàng thanh minh: "Em không có rút cạn tinh thần lực đâu..."

Trì Diệu đặt bàn tay ấm áp lên đầu cậu, nhẹ nhàng ấn xuống, để cả người cậu thoải mái tựa vào ghế sofa. Anh khẽ gật đầu: "Ta biết. Dao động tinh thần lực của em cũng giống như mỗi lần em trị liệu cho ta vào buổi tối."

Không bị hiểu lầm, Thời Tinh liền thở phào, trong lòng nhẹ nhõm hẳn.

Thế nhưng, Trì Diệu lại chợt nhận ra điều gì, nghiêng đầu hỏi thêm: "Em rất sợ ta sẽ truy cứu chuyện em rút cạn tinh thần lực sao?"

Thời Tinh lí nhí, nhỏ giọng phản bác: "Không phải đâu."

Trong cơn mệt mỏi, bản năng chỉ còn để lại sự thật, cậu thì thầm: "Em sợ ngài giận."

"... Em không muốn ngài giận."

Trì Diệu cảm thấy như có ai khẽ chạm vào tim mình. Chính anh cũng không hiểu sao lại nảy sinh hứng thú, bèn hỏi tiếp: "Tại sao?"

Thời Tinh mơ màng, Trì Diệu hỏi gì thì cậu đáp nấy: "Chỉ là... không muốn thôi. Bình thường ngài đã bận rộn đến vậy rồi, em lại khó chăm sóc. Nếu còn khiến ngài tức giận nữa..."

Lời lẩm bẩm khựng lại một chút, rồi cậu lắc đầu dứt khoát: "Không được. Không nên. Cũng không muốn!"

Giọng điệu kiên quyết đến mức nếu không biết, còn tưởng cậu đang bàn chuyện trọng đại của chính mình.

Khóe môi Trì Diệu khẽ cong lên, tâm trạng bỗng nhiên rất tốt. Anh đưa tay xoa đầu, ngón tay dài thuận thế gẩy nhẹ qua gò má cậu.

Móng tay gọn gàng lướt trên da, cảm giác vừa lạ vừa mỏng manh khiến Thời Tinh khẽ run, còn chưa kịp nghĩ gì thì đã bị câu nói tiếp theo kéo sự chú ý đi: "Có nhiều sĩ quan Quân đoàn số 7 gửi lời cảm ơn em, nhưng vì không có số liên lạc nên đều chuyển qua ta. Em có muốn xem không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!