Trì Diệu xúc động, khẳng định: "Ngài là một người mẹ tốt."
Phu nhân Campbell chỉ mỉm cười nhã nhặn đáp lại.
Quyền mua quặng tinh thạch Hồng đến đây coi như đã bàn xong.
Trì Diệu khẽ cúi mắt, nói: "Ta còn chút chuyện, phu nhân có thể để ta và nguyên soái Đàm nói riêng một lát được không?"
Việc tách phu nhân Campbell ra cuộc trò chuyện tức là đã chạm đến chính sự của Đế quốc. Nhưng bà chỉ gật đầu, điều bà mong mỏi bấy lâu nay đã thành. Gọi người hầu dâng thêm trà, bà hành lễ rồi hài lòng rời đi.
Bà đồng ý dứt khoát, song Đàm Bạch Sơn lại có chút khó chịu. Đợi phu nhân đi rồi, ông không nhịn được liền nói: "Bệ hạ, yêu cầu ấy của ngài thật sự khiến bà ấy khó xử."
Trì Diệu không để tâm, chỉ hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ, ngay từ đầu ta đã định đến Bắc Cảnh sao?"
Đàm Bạch Sơn nghẹn lời, lúc này mới nhận ra sự thiên lệch trong suy nghĩ.
Nếu Trì Diệu thật sự không cần đến tinh thạch Hồng, thì với thân phận của anh, vốn dĩ chẳng có lý do nào để để Thời Tinh mạo hiểm chữa trị cho Đàm Trì mà đích thân phải tới Bắc Cảnh.
Đúng vậy, với tính cách cẩn trọng của Trì Diệu, ngay từ đầu anh hẳn đã từ chối lời mời này rồi.
Nguyên soái Đàm đưa tay day trán, khẽ thở dài: "Là ta nghĩ sai rồi, mong Bệ hạ thứ lỗi."
Trì Diệu gật nhẹ: "Ngươi và phu nhân vốn tình cảm rất tốt."
Chính vì tình cảm sâu nặng, nên mới chẳng chịu nổi khi thấy người kia phải chịu thiệt, dù ở ngay trước mặt Bệ hạ của chính Đế quốc mình cũng không ngoại lệ.
Đàm Bạch Sơn bật cười: "Bệ hạ, ngài đừng trêu chọc ta."
Trì Diệu chỉ mỉm cười, không đáp. Vừa là lời trêu chọc, cũng là sự thật, cả hai đều hiểu rõ trong lòng.
Dừng lại chốc lát, đợi Đàm Bạch Sơn bình tĩnh lại, Trì Diệu mới thản nhiên nói đến chuyện Viện trưởng lão muốn tước đi quyền lợi vốn thuộc về Thời Tinh.
Ban đầu Đàm Bạch Sơn còn chưa rõ, nhưng nghe đến cuối, nếu vẫn không hiểu dụng ý Trì Diệu, thì quả thật là hồ đồ.
Ánh mắt nguyên soái dần trở nên nặng nề: "Bệ hạ muốn ta ủng hộ Thời Tinh?"
Trì Diệu điềm tĩnh đáp: "Không, ta muốn tất cả Quân đoàn số 7 ủng hộ em ấy."
Nếu chuyện phu nhân Campbell thu xếp tư cách mua quặng tinh thạch Hồng đã đủ để Đàm Bạch Sơn cảm thấy cái giá quá lớn, thì lời này của Trì Diệu càng khiến ông nhận rõ áp lực nặng nề hơn.
Giọng ông bất giác trở nên cứng rắn: "Đây cũng coi là một phần phí trị liệu sao?"
Không ngờ, Trì Diệu khẽ lắc đầu: "Không. Chỉ cần tư cách mua tinh thạch Hồng là đủ. Nếu vẫn chưa đủ, thì hãy coi đó là phần khen thưởng mà Đế quốc dành cho Đàm Trì."
Nghe vậy, nét căng thẳng trên gương mặt Đàm Bạch Sơn mới dịu đi đôi chút.
Trì Diệu chậm rãi nói: "Hiện tại tình thế hiện nay vẫn chưa ngã ngũ. Ta không hề có ý ép buộc Nguyên soái. Dù là sự ủng hộ, điều ta muốn cũng là sự cam tâm tình nguyện của từ tầng cao của lãnh đạo Quân đoàn số 7, chứ không phải một cuộc trao đổi lợi ích."
Đàm Bạch Sơn thẳng thắn: "Thực ra, những gì Viện trưởng lão nói cũng không phải là vô lý."
Trì Diệu dứt khoát: "Nhưng đó không phải kết quả ta muốn."
Đôi mắt xám khói lạnh lẽo, chỉ một ánh nhìn cũng đủ khiến Đàm Bạch Sơn cảm nhận rõ sự kiên định trong mắt anh.
Ông đã trải qua hai đời Bệ hạ, và thoáng chốc, dường như lại thấy bóng dáng Bệ hạ tiền nhiệm nơi Trì Diệu.
Làm vua biết khi nào tiến, khi nào lùi, vừa có độ lượng, lại vừa quyết đoán dứt khoát lúc cần ra tay.
Trì Diệu đổi cách xưng hô, chậm rãi nói: "Thực ra, những gì Viện trưởng lão đề xuất cũng không phải không có lý. Thời Tinh là bạn đời của Trì Diệu, thì có thể như vậy. Nhưng nếu là bạn đời của Bệ hạ Đế quốc, là người dẫn dắt thứ hai của Đế quốc, thì tuyệt đối không thể như thế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!