Trì Diệu nhìn thẳng vào Thời Tinh, trong đôi mắt kia thấy rõ sự cứng cỏi.
Lời thỉnh cầu dứt khoát, kiên định, đủ để chứng minh cậu đã quyết tâm.
Hắn khẽ cụp mắt xuống.
Khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi khiến Thời Tinh thấp thỏm.
Nhưng ngay sau đó, phản ứng của Trì Diệu lại khiến cậu bất ngờ.
Người đàn ông vươn tay, khẽ vỗ lên vai cậu, giọng trầm thấp, như để trấn an: "Đừng vội. Ta hiểu rồi."
Thời Tinh còn định mở miệng, nhưng chưa kịp nói thì Trì Diệu đã cắt ngang. Đôi mắt màu khói xám nhìn thẳng vào cậu, bất ngờ hỏi: "Em có biết, giới hạn cuối cùng của ta nằm ở đâu không?"
Thời Tinh khựng lại vài giây, rồi chợt hiểu ra. Cổ họng khẽ động, cậu nghiêm túc đáp: "Ý ngài là, chỉ trong điều kiện việc trị liệu không làm tổn hại đến em, đúng không?"
Cậu vội vàng hứa hẹn: "Dù thế nào đi nữa, Điện hạ, em tuyệt đối sẽ không để bản thân rút cạn tinh thần lực nữa. Cho dù có dốc hết sức, cũng sẽ trong chừng mực không khiến mình kiệt sức."
Trì Diệu còn chưa kịp mở miệng, Thời Tinh đã nhanh chóng bổ sung: "Hơn nữa, ngài vẫn cần em trị liệu mỗi ngày. Tiến trình vốn đã rất chậm rồi, càng không thể vì sức khỏe của em mà gián đoạn."
Giọng nói không lớn, ngữ điệu lại bình thản, như đang thuật lại một điều vốn hiển nhiên.
Đôi mắt xanh trong sáng ngẩng lên, ánh nhìn sạch sẽ, chân thành đến mức chẳng thể nghi ngờ.
Trì Diệu nghẹn lại, cổ họng thoáng siết chặt.
"Trước tiên, phải biết tự bảo trọng."
Thời Tinh như thì thầm, lại vội tiếp lời: "Nhưng mà, trong lòng em, Điện hạ cũng rất quan trọng."
Câu nói ấy khiến Trì Diệu sững lại, nhất thời không thốt nên lời.
Một lúc sau, hắn chỉ khẽ nâng tay, xoa nhẹ lên mái tóc cậu: "Được rồi. Ta nghe thấy rồi."
Hắn trở lại chuyện chính, giọng bình thản: "Đã biết giữ chừng mực, vậy thì cứ theo như em nói, thử một lần đi."
Coi như đã đồng ý.
Đôi mắt Thời Tinh sáng rực. Trì Diệu nhìn dáng vẻ dễ dàng thỏa mãn ấy của cậu, bất giác bật cười, khẽ lắc đầu.
Hai người đã nói xong, nhưng bên phía nhà họ Đàm vẫn đang chờ đợi. Từ trước đến nay, Trì Diệu làm việc luôn biết tiến lùi, việc gì cũng để lại một đường, lần này cũng không ngoại lệ.
Dẫn Thời Tinh trở lại trước mặt mọi người, anh mở miệng: "Vấn đề biển tinh thần của Đàm Trì, Thời Tinh đã nhìn rõ, đối với em ấy vốn chẳng phải chuyện khó."
Ngừng một nhịp, Trì Diệu nhìn thẳng vào Đàm Trì, hỏi: "Về tình trạng của ngươi, ngươi muốn tự mình nói với người nhà, hay để chúng ta nói?"
Người nhà họ Đàm thoáng ngỡ ngàng, chưa hiểu ẩn ý trong lời anh.
Nhưng Phù Thanh, Hứa Kim và Nghiêm Trường Nhạc, những người đã nghe qua nhận định của Thời Tinh lập tức hiểu ra. Trì Diệu đang nhắc đến sự thật mà Đàm Trì che giấu, là việc biển tinh thần của hắn đang dần khô cạn.
Quả nhiên, gương mặt vốn đã tái nhợt của Đàm Trì lập tức cứng đờ, sau đó anh khẽ cong môi, nở một nụ cười khổ: "Ngài... đã sớm biết rồi sao?"
Trì Diệu thẳng thắn: "Ngay lần đầu gặp ngươi, Thời Tinh đã có linh cảm. Hôm nay chỉ là chứng thực lại mà thôi."
Đàm Trì cúi đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy cay đắng.
Phu nhân Campbell trong lòng thoáng dấy lên dự cảm chẳng lành, bà run giọng gọi con trai, nhưng còn chưa kịp hỏi đã bị Nguyên soái Đàm Bạch Sơn khẽ kéo tay áo, ra hiệu lắc đầu.
Phu nhân Campbell nghẹn ngào, chỉ có thể nuốt ngược câu hỏi trở lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!