Tấm màn chắn bằng tinh thần lực bao phủ cả đoàn người. Tuyết rơi trắng xóa, gió gào dữ dội, vậy mà trong phạm vi ấy, không gian như đông cứng lại, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tiết trời khắc nghiệt.
Trì Diệu đi trước dẫn đầu, bước đi vững chãi đường hoàng. Ngay phía sau, bên phải anh là Thời Tinh. Nếu để ý kỹ, nhịp bước của hai người gần như đồng nhất, như thể đã luyện tập vô số lần. Thực ra, ngoài cận thần Hứa Kim, rất nhiều lễ nghi và dáng đi của Thời Tinh đều là do chính Trì Diệu dạy bảo.
Đội ngũ không ngắn, nhưng ai nấy đều là những người trải qua rèn luyện nghiêm chỉnh. Trong màn tuyết, ngoài tiếng giẫm lên nền tuyết khẽ vang, chỉ còn lại tiếng gió rít từng hồi.
Bất giác liếc nhìn về sau, Thời Tinh chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp Trì Diệu ở Tổ Cây kiếp trước. Khi ấy, bên cạnh anh cũng là một hàng quân nhân chỉnh tề như thế. Khoảng cách địa vị giữa hai người lớn đến mức khó mà chạm tới... Không ngờ giờ đây, chính cậu lại trở thành một phần trong hàng ngũ ấy.
Một thoáng cảm khái thoáng qua, rồi thay vào đó là sự an ổn. Cậu như tìm thấy nơi mình thuộc về, như đã thật sự có vị trí riêng.
"Bệ hạ, chúc ngày an lành!"
Tiếng chào đồng thanh vang dội, toàn thể Quân đoàn số 7 đồng loạt cúi người hành lễ.
"Ngày an lành." Trì Diệu khẽ gật, giọng nói nhuốm tinh thần lực quét qua toàn bộ đội ngũ nghênh tiếp.
Sau đôi câu xã giao, anh liếc sang bên. Thời Tinh bước ra khỏi hàng.
Trì Diệu giới thiệu: "Đây là Thời Tinh. Lần trước trong liên lạc các người cũng đã thấy qua, tình hình của em ấy Quân đoàn số 7 hẳn đều rõ, ta không cần nói thêm."
Rồi anh nhìn về phía trước: "Thời Tinh, đây là Nguyên soái Đàm Bạch Sơn. Còn đây là phu nhân, xuất thân từ sao Campbell, hơn trăm năm trước kết duyên liên hôn vào Đế quốc. Mọi người đều quen gọi bà là phu nhân Campbell."
Nguyên soái Đàm gật đầu với Thời Tinh. Khuôn mặt nghiêm nghị, dáng người thẳng tắp, mỗi một động tác đều toát lên khí chất rắn rỏi của một quân nhân từng trải trăm trận.
Bên cạnh ông, phu nhân Campbell mang vẻ đẹp duyên dáng, cao quý. Nụ cười bà dịu dàng, dù năm tháng đã trôi qua, gương mặt ấy vẫn giữ nguyên sự diễm lệ, gần như chẳng hề lưu lại dấu vết tuổi tác.
"Đây là con trai thứ hai, Đàm Ôn, cũng là bạn đời của Vân Vụ, chắc em còn nhớ."
Đàm Ôn, một vị thượng tướng, dung mạo thanh tú thừa hưởng từ phu nhân Campbell, lại ẩn giấu trong từng ánh mắt, cử chỉ sự cứng cỏi và nghiêm cẩn của Nguyên soái Đàm.
"Đàm Diễm thì không cần giới thiệu nữa, em vốn đã quen."
"Còn đây là Đàm Mân, con gái út của họ, tuổi tác xấp xỉ em. Ở Bắc Cảnh, có lẽ hai người sẽ hợp nói chuyện."
Đàm Mân có khuôn mặt tròn trịa, đường nét không sắc sảo bằng anh chị, nhưng nụ cười lại đầy sức sống, thần thái hoạt bát, khiến người đối diện dễ dàng nảy sinh thiện cảm.
Thời Tinh lần lượt ghi nhớ từng người, lễ phép mỉm cười đáp lại.
Nhưng khi ánh mắt chuyển sang người kế tiếp, cậu bỗng khựng lại.
Người ấy so với những thành viên khác của nhà họ Đàm, quả thật quá khác biệt.
Trong hàng ngũ nghiêm chỉnh, chỉ riêng trang phục đã lạc lõng, y phục nhiều lớp, dày cộp.
Đó là một thanh niên có gương mặt trắng bệch, đường nét ẩn hiện bóng dáng của Nguyên soái Đàm và phu nhân Campbell. Anh khoác trên vai chiếc áo choàng lông dày nặng, đứng lặng giữa màn tuyết trắng xóa. Nếu không đặt cạnh hàng quân chỉnh tề của Quân đoàn số 7, sắc diện nhợt nhạt kia e rằng đã tan biến, hòa vào thế giới băng giá xung quanh.
Tim Thời Tinh bất giác siết chặt.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu như thấy lại chính mình ngày trước khi biển tinh thần đã khô cạn, sức lực dần tàn lụi, đứng chênh vênh bên bờ sinh tử...
Chớp mắt thêm lần nữa, cảnh tượng trong mắt Thời Tinh bỗng biến đổi. Mỗi người xung quanh đều toát ra sắc thái riêng biệt bởi sự khác nhau về tinh thần lực. Chỉ riêng chàng trai đứng trước mặt cậu, quanh thân lại phủ kín một tầng xám xịt, u ám đến mức gần như chẳng còn nhận ra màu sắc vốn có.
Giọng Trì Diệu vang lên, nặng nề hơn trước: "Đây là con trai trưởng của Nguyên soái Đàm, Trung tướng Đàm Trì, từng lập chiến công xuất sắc cho Đế quốc."
Lời giới thiệu khiến Thời Tinh giật mình sực tỉnh. Cậu vội nhắm mắt, khẽ lắc đầu.
Đàm Trì mỉm cười gật nhẹ. Nhưng vừa ngẩng lên, anh đã thấy động tác ấy của Thời Tinh, nét mặt thoáng khựng lại. Trì Diệu cũng nhận ra, liền hỏi: "Sao thế?"
Thời Tinh áy náy đáp nhỏ: "Xin lỗi, tôi... vẫn chưa kiểm soát tốt năng lực của mình."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!