Chiến hạm lướt đi chậm rãi. Giữa hai người chỉ ngăn cách một tấm kính, ngoài kia phong cảnh thay đổi liên hồi. Ánh sáng từ Diệu Tinh và Xán Tinh rải xuống, dát cả biển mây thành một tầng vàng óng cuộn trào. Rõ ràng khoảng cách chỉ trong tầm một cánh tay, vậy mà qua lớp kính phản chiếu, lại như xa vời đến chẳng thể chạm tới.
"Em..." Thời Tinh mấp máy môi, hàng mi cụp xuống lúng túng, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Không phải em không vui đâu... Điện hạ."
Cậu thấp thỏm chờ phản ứng từ hắn.
Trì Diệu chỉ khẽ đáp một tiếng: "Ừ."
Không còn chất vấn gay gắt, giọng điệu cũng dịu xuống.
Chỉ một thay đổi rất nhỏ, nhưng Thời Tinh vẫn nhạy bén bắt được. Ngón tay vô thức buông lỏng trên mặt kính.
Lần đầu tiên, cậu ngẩng lên nhìn thẳng vào hắn, bắt gặp ánh mắt nhu hòa đang phủ xuống mình. Không còn cái cảm giác thuở đầu bị khí thế đè nén đến nghẹt thở. Sau từng ấy thời gian ở cạnh, Thời Tinh đã dần quen, đã có thể nhận ra đâu mới là tâm ý thật sự ẩn dưới hàng mày khóe mắt kia.
Đó là ánh nhìn kiên nhẫn, như đang chờ cậu tự mình mở lời. Không thúc giục, không ép buộc, chỉ cần cậu muốn, hắn sẽ cho cậu đủ thời gian.
Sự căng thẳng trong lòng dần tiêu tan.
Thời Tinh hít sâu, chậm rãi cất tiếng: "Không phải em không vui... mà là sợ khiến mọi người phải vất vả vì mình."
Ánh mắt khẽ run rẩy, giọng càng lúc càng thấp: "Em sợ... mình sẽ trở thành gánh nặng của tất cả."
"Trở thành gánh nặng cho ngài... Điện hạ."
Thời Tinh khép mắt, giọng nặng trĩu: "Xin lỗi... em thật sự không muốn vậy."
Không muốn, nhưng cũng chẳng có cách nào thay đổi.
Trì Diệu nghiêng người về phía trước, một tay chống lên lớp kính, kéo gần khoảng cách, để hai người chỉ còn cách nhau chừng hai gang.
Trong tầm nhìn gần đến vậy, sự áy náy trên gương mặt c** nh* càng lộ rõ, như muốn tràn ra khỏi từng đường nét.
Giọng anh hạ thấp, nhẹ nhưng kiên định: "Có gì mà phải xin lỗi? Nghe em nói cứ như thể tất cả đều do ý muốn của em quyết định."
"Em có thể tự quyết sao?"
Khóe môi khẽ nhếch, Trì Diệu tiếp lời: "Cho dù em có muốn hay không, thì cũng chẳng thể tự mình quyết định được."
Thời Tinh ngẩng mắt. Ánh sáng hắt xuống khiến đôi mắt xanh biển khẽ gợn sóng, trong sáng đến xao động.
Trì Diệu lại ghé sát hơn, giọng chỉ đủ để cả hai nghe thấy: "Hơn nữa, em vốn dĩ đã là trách nhiệm của ta."
"Điều này được ghi rõ trong luật pháp, viết trong văn bản bạn đời, chỉ cần ký tên là có hiệu lực."
Hắn dừng lại một nhịp, ánh mắt thoáng lướt ra ngoài cửa sổ, lần đầu tiên thẳng thắn bộc bạch trước cậu: "Hôm em nói muốn chọn ta, ta đã bảo em về suy nghĩ cho kỹ."
"Thực ra câu nói đó... không chỉ nhắm vào em, mà còn là để nhắc nhở chính ta."
Giọng điệu bỗng trở nên bình thản, giống như một cuộc trò chuyện thường ngày giữa hai người bạn: "Tổ Cây từ trước đến nay chưa từng có người Lam tinh nào được đánh giá vượt cấp A. Một người lần đầu đã đạt tới SS+... trách nhiệm ấy nặng nhường nào, ta e rằng bản thân ta còn hiểu rõ hơn em."
"Cho nên..."
"Đã chọn em, thì ta hẳn đã cân nhắc kỹ lưỡng mọi mặt rồi."
"Trong lòng ta vốn đã tính đến đủ tình huống, đặt ra giới hạn trên dưới, cũng đều ở mức bản thân có thể chấp nhận."
"Giờ chẳng qua chỉ là cần thêm ít tinh thạch phẩm cấp cao mà thôi, có gì to tát đâu. Nếu ngay cả việc ấy ta cũng coi là gánh nặng, thì hôm đó đã chẳng đưa em đi cùng."
"Em như vậy, chẳng phải đang coi ta thành kẻ không đáng tin sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!