Chương 4: Năng lực thiên phú

Đồng tử Thời Tinh co rút, cậu vô thức siết chặt bàn tay đang nắm lấy  mình.

Một động tác nhỏ như vậy, người đàn ông chỉ khẽ cúi mắt liếc nhìn, không nói lời nào. Thế nhưng tinh thần lực đang bao phủ toàn thân Thời Tinh lại đồng loạt rung động. Cho dù chỉ mới chuẩn bị công kích, nhưng dòng chảy mỏng manh của tinh thần lực cao cấp ấy cũng đủ khiến Thời Tinh đang trong ngưỡng bước vào kỳ trưởng thành cảm thấy vô cùng khó chịu.

Thân thể Thời Tinh lảo đảo.

Người đàn ông dường như đã cảm nhận được, lập tức ra lệnh: "Thu hết tinh thần lực lại."

Ngay sau đó, từng luồng áp chế đang đè nặng trên người Thời Tinh lặng lẽ như thủy triều rút đi.

Trong khoảnh khắc thất thần, đôi mắt cậu dần lấy lại tiêu cự, và gương mặt người đàn ông trước mắt cũng trở nên rõ rệt.

Lông mày sâu, ánh mắt thâm trầm, khí chất hiển nhiên khác thường, chỉ cần đứng yên nhìn thôi cũng tự mang uy thế. Là anh ta. Chính là vị Điện hạ mà Thời Tinh từng vô tình chạm mặt ở công viên trung tâm.

Bây giờ, đối phương vẫn chưa bị năm tháng mài giũa thành trầm tĩnh, sâu lắng. Trông anh trẻ trung hơn, khí thế lẫm liệt cũng càng bộc lộ rõ ràng.

Thế nhưng, dáng vẻ cao quý kia vẫn vẹn nguyên, chưa từng thay đổi.

Lần này, Thời Tinh bị đối phương nhìn từ trên xuống. Khoảng cách về thân phận càng trở nên rõ rệt.

"Cậu vẫn ổn chứ?"

Thời Tinh im lặng mãi không đáp, Trì Diệu lại lặp lại một lần nữa.

Nhận ra sự thất lễ của mình, Thời Tinh theo bản năng muốn buông tay hắn ra. Nhưng vừa mới cử động, cơn choáng váng lại ập đến. Lý trí kịp thời kéo về, cậu nào dám tiếp tục hấp thu tinh thần lực từ đối phương. Cố sức hất bàn tay đang nắm chặt kia, Thời Tinh bật thốt, giọng đứt quãng: "Buông... buông ra, tôi... kỳ trưởng thành."

"Cậu đã bước vào kỳ trưởng thành rồi?"

Thời Tinh gật đầu, sốt ruột lại muốn giãy ra. Nhưng ngay khi cậu vừa động, bàn tay đối phương đã tự nhiên chuyển sang nắm lấy ống tay áo, cách lớp vải mà đỡ cậu, không hoàn toàn buông ra.

"Cảm ơn... thật sự xin lỗi."

Thời Tinh nói cũng chẳng còn hơi sức, từng chữ bật ra đều khó nhọc.

Ngẩng mắt lên, cậu mới nhận ra sau lưng đối phương là cả một đội quân chỉnh tề, hàng ngũ ngay ngắn, đông hơn lần trước cậu từng thấy. Chỉ thoáng liếc một cái, hành lang đã dài đến vô tận, Thời Tinh cũng không chắc liệu có phải cả một trung đội đi theo hay không.

Bất chợt trên trán cậu bị một cái chạm nhẹ. Trì Diệu đang dò nhiệt độ, giọng trầm thấp: "Cậu phát hiện mình vào kỳ trưởng thành từ bao giờ?"

"Vừa nãy?" Thời Tinh khàn giọng đáp. "Tôi cần tinh thạch, phải đi tìm người phụ trách."

Trì Diệu đã hiểu.

Hẳn là do sự ghé thăm đột ngột của mình, khiến người Lam Tinh này không thể liên lạc được với người phụ trách Tổ Cây.

"Cậu còn chịu đựng được không?"

Thời Tinh mệt mỏi gật đầu.

Trì Diệu nói: "Vậy thì đi cùng chúng tôi. Ta cũng đang định đến gặp người phụ trách của cậu."

Giao Thời Tinh cho cấp dưới, Trì Diệu bình tĩnh dặn dò : " Đặt cậu ấy lên ghế bay, chú ý đừng chạm vào da cậy ấy".

Một sĩ quan đón lấy cậu. Khoảnh khắc rời khỏi tầm mắt người đàn ông kia, Thời Tinh bỗng thở phào nhẹ nhõm. Cậu chậm rãi nhận ra, dù điện hạ luôn dùng lời lẽ ôn hòa, nhưng khí thế quanh người anh vẫn vô hình mà ép xuống, khiến người ta không thể coi thường.

Thời Tinh được đỡ ngồi lên ghế bay. Đội ngũ trước mắt không vì cậu mà dừng lại, cứ rầm rập tiến lên, như thể có một thế lực vô hình đang thúc giục.

"Trên đường, nếu thấy khó chịu thì cứ nói." Sĩ quan phụ trách căn dặn.

Thời Tinh gật đầu: "Cảm ơn ngài". Ánh mắt cậu thoáng lướt qua quân hàm: "Thiếu tướng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!