Chương 39: (Vô Đề)

TrướcSau Trì Diệu không có phản ứng gì. Phù Thanh tưởng anh chưa nghe rõ, liền nhắc lại câu cuối thêm một lần. 

"Ta nghe rồi." Trì Diệu đáp. 

Ba chữ ngắn gọn, giọng khẽ khàn . 

Hàng mi dài rũ xuống. Anh biết, theo lẽ thường mình nên thấy vui mừng, nhưng trong lòng lại chỉ có một sự bình tĩnh lạ lùng. 

Có lẽ vì đã trải qua quãng thời gian quá dài, bao nhiêu lần mong đợi chỉ đổi lấy thất vọng. Lâu dần, anh không còn dám đặt hy vọng. Ngay cả khi cùng Thời Tinh ghép đôi, thật sự đón người về rồi, trong lòng anh cũng không ôm kỳ vọng quá mức, chỉ nghĩ cứ để thuận theo tự nhiên... 

Không ngờ rằng... 

Mong ước bị dồn nén quá lâu, đến lúc thành hiện thực, phản ứng của Trì Diệu lại chậm chạp, thiếu đi sự bùng nổ lẽ ra nên có. 

"Điện hạ, ngài... không vui sao?" 

Phù Thanh vốn hớn hở chạy về, gương mặt tươi cười bỗng cứng lại. Nói xong, thấy Trì Diệu vẫn bất động, không một biểu cảm, trong lòng không khỏi dấy lên lo lắng. 

Câu hỏi ấy giống như đâm thủng một lớp màng vô hình. 

Trì Diệu cúi đầu: "Không phải." 

Dừng một thoáng, anh ngẩng lên. Trên gương mặt rốt cuộc cũng hiện một nụ cười nhạt. 

"Vui." Anh nói. 

Nụ cười ấy không rực rỡ, nhưng lại vô cùng chân thành. Trong đó như chất chứa nặng nề, khiến ba chữ kia mang theo sức nặng khó ai có thể nghi ngờ. 

Trì Diệu theo Phù Thanh lên mẫu hạm. Thời Tinh lúc này đang tiến hành lần đánh giá thiên phú thứ hai trong ngày. 

Hứa Kim giải thích: "Quản lý và các thầy giáo cũng rất bất ngờ, lo trong lúc vận chuyển quang não có môđun nào đó bị lỗi. Vừa rồi đã kiểm tra hiệu chỉnh lại một lần, để chắc chắn, nên cho Thời Tinh làm thêm một lượt nữa." 

Ông còn bổ sung: "Lượng tinh thần lực dùng cho bài kiểm tra không nhiều. Hỏi qua thì Thời Tinh nói vẫn chịu được, dữ liệu phân tích từ quang não cũng cho thấy cậu ấy có thể tiếp tục thêm một lần." 

Từ sau chuyện Thời Tinh tự ý chữa trị cho Trì Diệu rồi ngay sau đó phát sốt, giờ đây mọi người đối với việc cậu vận dụng tinh thần lực đều có chút PTSD(*), ai nấy cẩn trọng hơn rất nhiều. 

(*): Rối loạn căng thẳng :))) 

Nhưng đây cũng không phải điều xấu. 

Trì Diệu thậm chí còn khen Hứa Kim một câu suy nghĩ chu toàn. 

Được anh ủng hộ, Hứa Kim và Nghiêm Trường Nhạc cũng đã có chuẩn mực trong lòng, biết sau này phải chăm sóc và bảo vệ Thời Tinh đến mức nào. 

"Đã kiểm tra đến đâu rồi?" Trì Diệu hỏi. 

Hứa Kim đáp: "Đã đến hạng mục cuối cùng. Hôm nay chỉ có mình Thời Tinh, bốn hạng mục đầu vừa xong đã có kết quả." 

"Ba hạng mục đầu là đánh giá theo năng lực hiện có của Thời Tinh. Cường độ tinh thần lực SS, ngưỡng biển tinh thần SSS, mật độ tinh thần lực SS+. Tất cả đều giống với lần kiểm tra trước." 

"Hạng mục thứ tư, tiềm lực biển tinh thần được chấm 3S+, cũng giống như lần đầu." 

Nghe Hứa Kim tường thuật, Trì Diệu nhìn vào màn hình chiếu kết quả theo thời gian thực, chợt nhớ đến lần đánh giá thiên phú đầu tiên tại Tổ Cây. Ý nghĩa của cấp bậc quang não đưa ra chính là: "Vậy, đối với việc phân định cấp của Thời Tinh, tất cả dấu '+' mà quang não đưa ra, đều có nghĩa mức trần không thể ước lượng." 

Trong tinh hệ nơi đế quốc tồn tại, các hành tinh đều xoay quanh Diệu Tinh và Xán Tinh ở trung tâm. Vì vậy tinh hệ này còn được gọi là hệ Song Sinh, hay hệ Song Tử. 

Trong Song Sinh hệ, phân định cấp tinh thần lực cho các hành tinh, cao nhất cũng chỉ đến cấp SSS. 

Nhưng điều đó không có nghĩa cấp SSS đã là giới hạn cao nhất mà sinh vật trong hệ Song Sinh  có thể chạm tới. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!