Ngắt liên lạc xong, lần nữa Trì Diệu nhìn về phía Thời Tinh.
Khi ánh mắt kia vừa quét sang, Thời Tinh ngay lập tức theo bản năng co rụt vai lại, cậu cố gắng giảm thấp sự tồn tại của mình một cách vô ích.
Trì Diệu: "Em..."
"Thôi vậy, để ta."
Thời Tinh: "?"
Ngay sau đó, Trì Diệu đứng dậy, sải vài bước tiến đến gần cậu. Rồi cúi người, những ngón tay thon dài kẹp chặt thành ghế, hơi dùng sức, trực tiếp nhấc cả người lẫn ghế của Thời Tinh đặt xuống trước sô
-pha.
"?!" Cảm giác đột ngột mất trọng lực khiến Thời Tinh giật mình trừng to mắt.
Trì Diệu khẽ thở ra một hơi, bình tĩnh lại rồi hỏi: "Em vừa nói đã dùng bao nhiêu tinh thần lực?"
Thời Tinh lắp bắp: "Một... hơn một nửa."
Trì Diệu: "Tốt nhất là thật."
"!" Thời Tinh.
Ngay sau đó, tinh thần lực của Trì Diệu lập tức lan tỏa, Thời Tinh cảm thấy biển tinh thần của mình bị quét qua như đang soi xét. Cảm giác ấy vô cùng khó chịu, nhưng cậu hoàn toàn không thể phản kháng, bởi chênh lệch cấp bậc giữa cậu và anh quá lớn.
Dưới sự dò xét mang tính nghiền ép ấy, tim Thời Tinh có vài lần đập dồn dập không thể kiểm soát.
Dù biết Trì Diệu sẽ không làm hại mình, nhưng bản năng lại chẳng thể kiềm chế, chỉ muốn trốn khỏi cảm giác áp bức ấy.
Nghĩ sao là làm vậy, Thời Tinh vừa khẽ cử động thì đã bị một bàn tay lớn giữ chặt đầu, giọng trầm thấp vang lên: "Đừng nhúc nhích."
Trì Diệu khẽ nói: "Ta xem một lát."
Trong quá trình tiếp xúc, tinh thần lực của Trì Diệu bị Thời Tinh vô thức hấp thu. Bàn tay ấy như mang theo ma lực, nhẹ nhàng đặt l*n đ*nh đầu cậu. Dù vẫn thấy không thoải mái, nhưng Thời Tinh lại không muốn né tránh nữa.
Cuộc kiểm tra kéo dài chừng hơn mười giây. Đến khi Trì Diệu thu lại tinh thần lực, Thời Tinh mới thở hắt ra, lúc ấy cậu mới nhận ra suốt cả đoạn vừa rồi mình đã nín thở.
Mồ hôi lại rịn trên trán, chưa kịp để Thời Tinh nhận ra thì Trì Diệu đã rút một tờ khăn giấy áp lên mặt cậu: "Lau đi."
Thời Tinh đưa tay định cầm, nhưng ngay cả đầu ngón tay cũng mềm nhũn, toàn thân vô lực.
"Nhìn qua thì không có gì bất thường, đợi bác sĩ đến rồi kiểm tra kỹ cho em."
Thời Tinh ngẩn ngơ gật đầu, áp lực do tinh thần lực cấp cao quét qua để lại khiến cậu vẫn còn choáng váng.
Vừa lau sạch mặt xong, liền có vật gì đó mát lạnh áp lên da cậu, dễ chịu vô cùng.
Thời Tinh ngẩng đầu, thấy Trì Diệu kẹp lấy thân cốc bằng những ngón tay thon dài, áp thành cốc thủy tinh đầy nước vào mặt cậu ra hiệu.
Cậu ngập ngừng đưa tay nhận lấy. Đôi mắt màu tro của Trì Diệu theo đó mà dõi theo, chỉ đến khi chắc chắn cậu cầm vững rồi mới buông tay.
Trì Diệu ngồi lại xuống sô
-pha, lưng vai vẫn thẳng tắp. Nhìn kỹ thì cũng không khó nhận ra trạng thái bây giờ của anh không được tốt như thường ngày.
Anh ngồi đó, gương mặt chẳng biểu lộ gì, cũng không nói thêm, bầu không khí lại rơi vào tĩnh lặng.
Thời Tinh nhạy cảm nhận ra điều gì, cẩn thận dò hỏi: "Điện hạ, ngài có muốn uống nước không Để em đi lấy giúp ngài..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!