Trong giây phút lặng im nhìn nhau, lời nói và hành động của Thời Tinh lại lần nữa vượt ngoài dự đoán của Đàm Thiều.
Thời Tinh nói: "Xem ra bà đã biết."
"Và bà không muốn để hắn biết rằng bà đã tới."
Sắc mặt Đàm Thiều lạnh xuống: "Ta tưởng rằng chúng ta có thể mở đầu cuộc trò chuyện này trong hòa khí."
Thời Tinh nhún vai: "Có vẻ như chỉ mình bà nghĩ vậy thôi."
Đàm Thiều: "......"
Đôi mày khẽ chau lại, bà ta bỗng đổi sang một giọng điệu khác, cong môi cười nhàn nhạt: "Bệ hạ chắc vẫn chưa biết chuyện trước kia giữa cậu và Lục Luật đâu nhỉ? Cậu có muốn để ngài ấy biết không?"
Không hề lùi, trái lại còn tiến.
Thời Tinh đã quá quen với đủ loại thủ đoạn của Đàm Thiều.
Nếu không quen biết bà ta, có lẽ những chiêu đó còn có tác dụng với cậu. Nhưng đáng tiếc thay, ở một chừng mực nào đó, cậu thậm chí còn thấy mình hiểu rõ bà ta hơn cả Lục Luật.
Nghe vậy, Thời Tinh bước lướt qua Đàm Thiều, đi tới phía trước đứng lại, ngoảnh đầu nhìn bà ta, nghiêng người như thể sắp đi mà chưa đi, rồi nói: "Nếu bà muốn gặp người phụ trách của tôi, tôi có thể đưa bà đến, để chính miệng bà nói với ngài ấy."
"Tôi cũng tò mò đấy, cái gọi là chuyện trước kia giữa tôi và Lục Luật trong miệng bà, ngoài quan hệ bạn học ra thì còn có gì khác không?"
Thời Tinh khẽ nghiêng người, nhấc chân như sắp bước đi, rồi hỏi tiếp: "Có cần không?"
Đàm Thiều nghẹn lại.
Khoảnh khắc sau đó Thời Tinh xoay người sải bước bỏ đi.
Đàm Thiều theo bản năng đưa tay ra, giọng vội vàng bật khỏi miệng: "Đừng..."
Vừa dứt lời, Thời Tinh khựng lại, quay lưng về phía bà ta, khóe môi cong lên thành một nụ cười đầy châm biếm.
Đàm Thiều cũng nhận ra mình vừa để lộ sơ hở, khí thế lập tức suy giảm hẳn. Bà nghiến răng một thoáng, rồi rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
Hiểu ra Thời Tinh không phải dạng đơn giản, dễ bị dắt mũi như những Lam Tinh nhân ngoài hai mươi tuổi khác, Đàm Thiều bèn chủ động hạ giọng, thừa nhận: "Cậu đoán đúng, ta không định gặp Bệ hạ."
"Người mà ta muốn gặp, từ đầu tới cuối, chỉ có cậu."
"Cậu là Thời Tinh phải không?"
Thời Tinh quay người lại, nhìn thẳng vào Đàm Thiều: "Tôi chẳng phải đã nói là có thể đi rồi sao?"
Đàm Thiều khẽ nghiến răng, không còn vòng vo đấu miệng với cậu nữa, mà nói thẳng: "Sợ là không thể."
Thời Tinh khẽ gật đầu, đảo mắt nhìn quanh rồi đề nghị: "Ra phía trước ngồi xuống nói chuyện đi."
Thái độ ung dung thoải mái của đối phương khiến lòng vốn đã thấp thỏm của Đàm Thiều càng thêm bất an.
Một cảm giác mơ hồ dâng lên, với tâm thế của Thời Tinh hiện tại, e rằng bà khó lòng nắm được quyền chủ động trong cuộc trò chuyện này.
Quả nhiên, sự thật đúng như vậy.
Cái "ngồi xuống" mà Thời Tinh nói đến, là hai chiếc ghế dài đặt một trước một sau. Hai người cách nhau một khoảng khá xa mà trò chuyện.
Khoảng cách ít nhất mười mét, khó có thể nhìn rõ được vẻ mặt đối phương. Hơn nữa, ghế dài lại đặt lệch, vốn dĩ chẳng tiện để nói chuyện.
Đàm Thiều nhíu mày: "Cậu chắc cậu nghe thấy ta nói sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!