Lời vừa dứt, Vu Mãn đã vội rụt tay về.
Thậm chí vì quá sốc, dù không thể đứng dậy nổi, hắn vẫn cố gắng ngồi lùi lại hai bước, kéo xa khoảng cách với Thời Tinh, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
"Tinh Tinh, cậu... đã bước vào kỳ trưởng thành rồi ư?" Lục Luật ở bên cạnh lúc này mới hoàn hồn, ngập ngừng hỏi.
Chuyện Vu Mãn đã bước vào kỳ trưởng thành cả Tổ Cây đều biết, mà Lục Luật lại vô cùng am hiểu đặc tính chủng tộc của người Lam Tinh, nên theo bản năng mới đoán như vậy.
Ánh mắt Thời Tinh cuối cùng cũng dừng lại trên người Lục Luật.
Lúc này Lục Luật vừa tròn hai mươi, vẫn chưa bước vào trường quân đội để học tập, cũng chưa từng trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ sau này với tinh thú. Không còn sự trầm ổn nơi khóe mắt đuôi mày, lúc này hắn rõ ràng vẫn còn non nớt.
Đúng như lời người phụ trách từng hình dung, Lục Luật lúc này vẫn còn vương chút ngây ngô, non trẻ của một thiếu niên.
Thời Tinh có chút hoài niệm về Lục Luật khi ấy, nhưng không hề lưu luyến.
Có những thứ, khi muốn cắt đứt thì vô cùng khó khăn. Nhưng một khi đã buông bỏ rồi, chỉ còn lại sự bình thản và giải thoát.
Vài năm sau, khi đã nếm trải đủ mùi vị nhân tình thế thái, ánh mắt Thời Tinh hàm chứa quá nhiều cảm xúc phức tạp. Dù chỉ khẽ dừng lại trên người Lục Luật, thì với sự nhạy cảm của tiểu thiếu gia nhà họ Lục, hắn vẫn lập tức nhận ra có điều gì khác lạ. Chỉ một ánh nhìn ấy thôi, cũng khiến hắn hoang mang lo sợ.
Thời Tinh khẽ mỉm cười với Lục Luật, nụ cười mờ nhạt: "Vẫn chưa."
"Cậu nói dối!" Vu Mãn lập tức bật ra phản bác.
Ngay khoảnh khắc sau, mu bàn tay Thời Tinh bất ngờ đặt lên trán Vu Mãn. Tưởng rằng Thời Tinh điên cuồng muốn hút tinh thần lực của mình, Vu Mãn hoảng sợ kêu lên, vừa định giãy giụa thì lại bắt gặp ánh mắt chán ghét của Thời Tinh, lúc này hắn mới nhận ra, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Thời Tinh bình thản hỏi: "Tôi nói dối sao?"
Vu Mãn xấu hổ đến mức vành tai đỏ bừng.
Đương nhiên là không. Dao động của tinh thần lực vốn rất khó qua mắt được người Lam Tinh. Bàn tay Thời Tinh chẳng những không hề chủ động hút tinh thần lực của hắn, mà Vu Mãn cũng không cảm nhận được sự rối loạn đặc trưng của kỳ trưởng thành. Ngược lại... tinh thần lực ấy còn ổn định đến mức khác thường.
Ổn định đến nỗi, gần như không giống trạng thái trước kỳ trưởng thành nữa. Sự im lặng của Vu Mãn, không nghi ngờ gì, chính là câu trả lời rõ ràng nhất.
Thời Tinh cũng chẳng bận tâm hắn nghĩ gì, chứng minh xong thì quay sang Lục Luật: "Chúng ta đổi chỗ khác để nói chuyện nhé?"
Lục Luật gật đầu. Thấy Thời Tinh thậm chí không buồn đỡ Vu Mãn, chỉ xoay người bỏ đi, hắn thoáng thấy có chút không giống với tính cách thường ngày của Thời Tinh. Nhưng nhớ lại những gì Vu Mãn vừa làm, Lục Luật khẽ chau mày, im lặng bước theo Thời Tinh.
Mãi đến khi Vu Mãn chậm rãi nhận ra tất cả những gì vừa xảy ra có ý nghĩa gì, trong lòng hắn lại lần nữa tràn ngập chấn động. Sự chênh lệch khổng lồ khiến các ngón tay hắn siết chặt run rẩy.
Từ khi nào... Thời Tinh đã trở nên mạnh mẽ đến vậy?
"Tinh Tinh, cậu sắp bước vào kỳ trưởng thành rồi à?"
Ở một góc yên tĩnh trong Vườn Cây, hai người tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống. Chưa đợi Thời Tinh mở miệng, Lục Luật đã nở một nụ cười rạng rỡ, buột miệng nói ngay.
Thời Tinh không biết nên trả lời thế nào. May thay, Lục Luật vốn cũng chẳng cần một đáp án chính xác. Thấy cậu im lặng, hắn liền coi như thừa nhận, lại tiếp: "Những lời hai người nói, tôi đều nghe cả rồi."
Đôi mắt trong sáng lấp lánh của thiếu niên dán chặt vào Thời Tinh, dưới ánh hoàng hôn như có vệt vàng rọi vào, sáng rực rỡ.
Ánh sáng ấy rực rỡ đến mức, chỉ nhìn thôi, Thời Tinh cũng thấy đôi mắt mình như bị thiêu đốt, chói gắt.
Đã từng có lúc, điều cậu thích nhất chính là nụ cười của Lục Luật, sảng khoái, ấm áp, dường như không hề vướng chút mây mù nào.
Lục Luật nhìn quanh một vòng, hạ giọng khẽ hỏi: "Cậu thật sự đang tự nhịn đói sao?"
Trong câu hỏi ấy thấp thoáng một niềm mong đợi mà chính Lục Luật cũng chưa nhận ra.
"......"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!