Chương 29: Bảo vệ

Chỉ vỏn vẹn vài chục giây, nhưng trong mắt Hạng Hòa Trạch lại dài dằng dặc như mấy chục ngày. Bầu không khí trong cuộc đối diện ấy như bị đông cứng lại.

Trì Diệu ngồi thẳng, lặng lẽ dõi mắt nhìn từng người một.

Bề ngoài, từng người đứng lưng thẳng tắp, vẻ mặt vẫn giữ bình thản. Nhưng trong lòng... chỉ còn là một bãi hoang tàn sau khi hoàn toàn sụp đổ.

Mà là một cú sụp đổ nặng nề, hoàn toàn vỡ vụn.

Đàm Diễm không chịu nổi sự im lặng, hận rèn sắt không thành thép, đưa tay chọc Quan Quần một cái, nghiến răng khẽ quát: "Còn ngây ra làm gì, mau chào Điện hạ đi!"

Quan Quần lúc này mới giật mình phản ứng, cung kính hành lễ, khẽ chào: "Điện hạ, chúc người một ngày an lành."

Hắn khẽ cúi mình, rồi khi thẳng lưng trở lại, Quan Quần bi ai nhận ra khóe môi mình đã vô thức vẽ nên một nụ cười.

Chợt thấy rất thấu hiểu tâm tình khi Đàm Diễm vừa rồi ra hiệu rút lui điên cuồng đến vậy, chỉ tiếc rằng... sau lưng hắn giờ chẳng còn anh em nào nữa.

Thì ra tình cảm ấy đều là thật, chẳng phải kiểu "tình anh em nhựa" như người ta nói đùa.

Quan Quần cười, nhưng nụ cười ấy còn khó coi hơn cả khóc.

Nếu không phải do bản thân tự tìm đường chết, hắn vốn có thể tránh được kiếp nạn này.

Phía bên cạnh, Phù Thanh cũng chẳng ngờ rằng, chỉ trong một quãng chờ đợi ngắn ngủi trước khi ký kết, vài lần chạm mặt thôi mà hắn đã tận mắt chứng kiến năm vị đồng liêu cùng cấp bậc, ánh sáng trong mắt từng người đều tắt lịm.

Đợi mọi người gần như bình ổn lại, Trì Diệu mới lặp lại câu hỏi: "Cái động tác tay đó là gì?"

"Mỗi người vừa thấy ta đều đứng thẳng tắp, chắp tay sau lưng, mà phía sau thì làm động tác gì thế?"

"Ra hiệu rút lui sao?"

Hạng Hòa Trạch: "......" 

Qua Minh: "......"

Phác Trọng Quang: "......"

Đàm Diễm: "......"

Quan Quần: "......"

Năm người lúc này đồng lòng một ý: A, quả nhiên không hổ là Điện hạ!

Ngón tay thon dài của Trì Diệu nâng lên, chỉ từ Hạng Hòa Trạch sang đến Quan Quần: "Vậy tức là, các người đến cùng nhau đúng không?"

Năm anh em "bằng nhựa": "......"

Hạng Hòa Trạch: "Không phải!"

Ba người khác: "?"

Đàm Diễm vốn biết nội tình, chỉ có thể nhắm chặt mắt bất lực.

Hạng Hòa Trạch: "Tôi đến để tặng quà."

Ba người còn lại: "??"

Nếu không phải tình cảnh không cho phép, Đàm Diễm lúc này thực sự đã muốn châm ngay một điếu thuốc để trấn tĩnh.

Ngay sau đó trong sự mờ mịt, ba người kia tận mắt thấy Hạng Hòa Trạch từ trong túi lấy ra một hộp quà. Hộp tinh xảo, trên mặt còn cột ruy băng tơ lụa buộc thành nơ bướm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!