Ở kiếp trước, Thời Tinh từng trải qua hai lần kiểm tra thiên phú. Một lần là do cậu dùng vài thủ đoạn, một lần khác là được phủ Thân Vương lén đưa đi kiểm tra riêng. Sau lần đó, những mâu thuẫn trong nội bộ nhà họ Lục mới bắt đầu dần dần bộc lộ.
Nhưng đó vẫn chưa phải thời điểm quan hệ giữa mọi người căng thẳng và gay gắt nhất.
Mở đầu cho sự căng thẳng ấy là khi Thời Tinh phát hiện, sau khi thiên phú thức tỉnh, tinh thạch bình thường đã không còn đủ cho cậu hấp thu. Về sau, cấp bậc tinh thạch mà cậu cần ngày một cao hơn, cho đến khi cuối cùng phải dùng tới cả hạch thú, biển tinh thần của cậu mới lại cảm thấy đầy đặn... Chính khoảnh khắc ấy mới thật sự trở thành ngòi nổ.
Nói cách khác, cơ thể của cậu buộc phải dùng tinh thạch năng lượng cấp cao mới có thể duy trì sự phát triển bình thường của năng lực.
Hạch thú cấp S thì còn có thể thấy trên chợ đen, nhưng cao hơn nữa thì hầu như chỉ có thể lấy trực tiếp tại chiến trường.
Hơn thế nữa, hạch thú cấp SS hay thậm chí SSS, sau khi tách ra, nguồn năng lượng cao cấp bên trong sẽ nhanh chóng suy giảm. Tốc độ ấy nhanh hay chậm phụ thuộc vào cấp bậc cũng như loài tinh thú đó. Dù có dùng hộp phong ấn năng lượng tiên tiến nhất để bảo quản, thì nhiều nhất cũng chỉ giữ được một tháng, ít thì hai ba ngày, năng lượng cũng sẽ tiêu tán, cuối cùng chỉ còn lại ở cấp S.
Đây cũng là lý do vì sao sau khi ghép đôi, người Lam Tinh phải đi theo quân đội.
Hạch thú cao cấp vốn hiếm thấy, mà phần năng lượng hữu dụng nhất trong đó lại không chịu nổi bất kỳ hao hụt nào trong quá trình vận chuyển, càng cần phải hấp thu ngay lập tức thì mới phát huy được giá trị lớn nhất.
Chiến trường, Thời Tinh cũng không phải chưa từng đặt chân tới.
Cậu cần những hạch thú cao hơn cấp S rất nhiều.
Người phụ trách cậu khi ấy là Lục Luật, dĩ nhiên việc lấy hạch thú phải do hắn đảm nhận. Thế nhưng bọn họ lại gặp phải một đợt thú triều tập kích bất ngờ...
Ngây ngẩn gác cằm lên đầu gối, từng mảnh ký ức về lần trải qua đó không ngừng hiện lên.
Có những khoảnh khắc cậu như thể lại rơi vào những ngày tháng chờ đợi vô tận trong bóng tối: bên ngoài là bầy tinh thú săn tìm dấu vết của cậu; bên trong, sau khi số tinh thạch ít ỏi mang theo đã dùng hết, cậu có thể chậm rãi và rõ ràng cảm nhận được biển tinh thần của mình từng chút một khô héo, co rút.
Cho đến khi... sụp đổ hoàn toàn, không thể nào khôi phục được nữa...
Khi đó, đặc trưng của giai đoạn trưởng thành, sự tiêu tán tinh thần lực mất kiểm soát biến mất, và bầy tinh thú vẫn luôn truy lùng ngoài kia cuối cùng cũng bỏ đi.
Nhưng dù là bị tinh thú nuốt chửng hay để biển tinh thần sụp đổ, kết cục đối với Thời Tinh đều như nhau cả. Trừ phi khi ấy có người kịp thời... trừ phi Lục Luật có thể đến kịp...
Đồng tử co rút, biển tinh thần của Thời Tinh chấn động dữ dội.
Hơi thở cậu cũng trở nên gấp gáp.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một cơn gió mạnh mang theo luồng tinh thần lực hùng hậu ập tới.
Gió lướt qua gò má rồi ngoan ngoãn tan biến, nhưng luồng tinh thần lực cấp cao kia lại bị Thời Tinh theo bản năng bắt lấy, hấp thu vào trong biển tinh thần, trấn áp lại dòng tinh thần lực chẳng biết từ lúc nào đã cuồn cuộn như sóng triều.
Thời Tinh ngẩn ngơ một thoáng, rồi mới nhận ra đó là tinh thần lực Trì Diệu phóng chiếu sang.
Cậu khẽ mở miệng, ngập ngừng gọi: "Điện hạ?"
Gió mang đến câu trả lời: "Ừ."
"Sao nghe có vẻ ấm ức thế?"
Ấm ức, chẳng phải đúng là ấm ức sao.
Thời Tinh không biết nên nói gì, chỉ ôm chặt lấy bản thân, lại co người vào góc, mong từ động tác ấy tìm được chút cảm giác an toàn.
Một luồng gió khẽ lướt qua má, như chọc nhẹ một cái. Trong luồng tinh thần lực vang lên giọng Trì Diệu: "Lại gặp ác mộng rồi, em thật là..."
Nửa câu sau, hắn lại nuốt xuống, không nói hết.
Thời Tinh không thích cảm giác hơi ngứa ngứa ấy, liền vùi mặt vào đầu gối, giọng đè nén: "Điện hạ, sao ngài lại tỉnh rồi?"
Có lẽ đã là nửa đêm, khi trời càng khuya càng tĩnh mịch. Cậu gấp gáp chuyển đề tài, thuận miệng hỏi một câu mà đầu óc vừa nghĩ ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!