Chương 160: THÍCH

TrướcSau Trì Diệu ở lại Đế quốc mấy ngày. 

Cậu làm một việc khiến song vương vừa tức vừa buồn cười, rồi lại chạy sang Lam Tinh. 

Không phải chuyện xấu, mà là nộp cho Viện trưởng lão một bản báo cáo, cho rằng song vương quấn quýt bên nhau quá nhiều, hoàng thất Đế quốc lại ít con cháu trực hệ, nên mạnh mẽ đề nghị họ sinh thêm một đứa nhỏ. 

Ở cuối báo cáo, Trì Diệ còn chu đáo ghi rõ mong muốn: nếu có thể cân nhắc, cậu hy vọng có một em gái. 

Lý do cũng rất đơn giản. Từ sự kết hợp gen của song vương, nếu sinh con gái, quang não dự đoán tinh thần lực sẽ cao hơn con trai. 

Đế quốc trước nay cũng từng có nữ vương, không phải không có tiền lệ. 

Viện trưởng lão xem xong, ai nấy đều khen Trì Diệu

- với tư cách người thừa kế thứ nhất

- thật rộng lượng, có khí phách. 

Song vương thì khi thấy báo cáo lại chỉ biết im lặng. 

Hoàng đế nghĩ: nuôi một mình Trì Diệu đã đủ mệt rồi. Khó khăn lắm hai năm nay con trai lớn đến hơn mười tuổi, đã có thể tự lập, bản thân ông và hoàng hậu cũng mới có thêm chút thời gian nghỉ ngơi, cuối cùng được tận hưởng thế giới của hai người. Thế mà một bản báo cáo đưa tới, nếu thật sự sinh thêm con, thì mười mấy năm dưỡng dục dài dằng dặc lại tiếp tục chiếm dụng thời gian của hoàng hậu.

Bao nhiêu kế hoạch lẽ ra thuộc về ông, giờ đều sẽ bị phá vỡ hết! 

Đúng vậy, hoàng đế chỉ muốn độc chiếm hoàng hậu, đến mức không muốn san sẻ bà cho chính con của mình. 

Trì Diệu, dù với người thân hay bạn bè, luôn mang một sự lễ phép có chừng mực, giữ khoảng cách. Mà sự xa cách đó, chính là được hình thành trong hoàn cảnh gia đình như thế. 

Nếu từ nhỏ cha mẹ đã yêu cầu đứa trẻ phải độc lập tự chủ (trong đó có cả tính toán về việc nuôi dạy người thừa kế), thì e rằng khó có đứa trẻ nào lớn lên mà còn giữ tính cách bám người. 

Thời Tinh thì khác. Người quanh cậu quá mực cưng chiều, mà người Lam Tinh vốn cũng chẳng có khái niệm cha mẹ. Ngay cả gia đình cũng chỉ hình thành từ những người anh chị em. 

Còn hoàng hậu thì chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Nghe Trì Diệu đề xuất, bà liền sững sờ. 

Trước khi rời đi, Trì Diệu còn làm một chuyện khá "ác", là dụ dỗ Tất Chu ký tên vào bản kiến nghị. 

Hiện tại, hoàng thất Đế quốc chỉ có bốn người, song vương và hai đứa trẻ bọn họ, tổng cộng bốn phiếu. Cộng thêm Viện trưởng lão, hoàng đế lập tức có cảm giác mình đang bị dồn ép tứ phía. 

Khi Trì Diệu lên mẫu hạm rời đi, Nhậm Ngạn Vĩnh cũng ăn ý phối hợp, chọn ngay thời điểm ấy để đưa kiến nghị ra. 

Ngày đầu tiên, tin nhắn của hoàng đế đã làm đầy bộ liên lạc của cậu, đến mức chen lấn khiến mấy tin Thời Tinh gửi tới bị bỏ qua mất. 

Trì Diệu không trả lời lấy một cái

- tuyệt tình đến thế. 

Mãi đến hai, ba ngày sau, khi đoán chắc cha đã bớt giận, cậu mới gọi lại. 

Dĩ nhiên, hoàng đế nổi giận mắng con trai cả một trận. 

Trì Diệu kiên nhẫn nghe, tuyệt đối không dao động, còn lôi cả trách nhiệm của hoàng thất ra làm lý do, nhấn mạnh rằng nuôi dưỡng thêm một người thừa kế xuất sắc cũng là nghĩa vụ của song vương. 

Cậu chân thành nói: "Nhân lúc phụ hoàng và mẫu hậu mới hơn 160 tuổi, mau sinh thêm đi. Nếu để muộn quá, sau này chắc chắn sẽ có khoảng cách thế hệ với em gái của con đó!" 

Hoàng đế hừ mạnh: "Xì, ta với mẹ con còn chưa đồng ý, em gái ở đâu ra." 

Rồi chợt nghĩ tới điều gì, ông nghi hoặc nói tiếp: "Khoan đã... tại sao nhất định là em gái? Tinh thần lực quá cao con không sợ sao?... Hay là con vốn chẳng thèm muốn ngôi vị thừa kế?!" 

Ý nghĩ này khiến hoàng đế sững sờ. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!