Trong khoảng thời gian Phù Thanh liên lạc với Trì Diệu, trọng tâm giữa Thời Tinh và Lục Luật đã hoàn toàn thay đổi.
Từ chuyện ghép đôi, mâu thuẫn đã lan sang cả vấn đề nhà họ Lục. Lục Luật vừa kinh hoảng vừa phẫn nộ, hắn ép Thời Tinh phải nói rõ. Nhưng với chuyện nhà họ Lục, Thời Tinh chỉ dừng lại ở mức gợi nhắc, không hề muốn nhắc sâu thêm.
Nếu không thật sự cần thiết, đó chính là quãng ký ức mà cậu chẳng muốn nhớ lại nhất.
Hai người giằng co, đẩy qua đẩy lại. Không ai dùng đến tinh thần lực, nhưng với một người Lam tinh thể chất yếu ớt như Thời Tinh, cậu vẫn cắn răng, dựa vào ý chí mà mấy lần mạnh mẽ đẩy được Lục Luật ra.
Lục Luật trừng mắt, gần như vỡ nát. Hắn ta không thể tin nổi, gia đình mà bản thân luôn cho là hòa thuận ấm êm, trong lời Thời Tinh lại có những vết rạn nứt. Chuyện ấy so với việc Thời Tinh thẳng thừng từ chối mình còn hoang đường hơn, thậm chí còn lung lay cả nhận thức cơ bản mà Lục Luật giữ gìn bấy lâu. Trong cơn sụp đổ, hắn ta chỉ cảm thấy cả thế giới của mình cũng đang tan vỡ theo...
Thời Tinh không cách nào thoát khỏi đối phương, vừa định quát lớn thì một luồng tinh thần lực mạnh mẽ ập đến, trực tiếp hất văng Lục Luật ra xa.
"Trong thời gian ghép đôi, tất cả ứng cử viên đều bị cấm dây dưa tộc người Lam tinh "
Giọng quát trầm nghiêm của Phù Thanh vang lên như sấm.
Đòn tấn công này chủ yếu mang tính cảnh cáo. Lục Luật lập tức vận dụng tinh thần lực để bảo vệ bản thân, rất nhanh đã tiếp đất, nhưng vì chênh lệch cấp bậc quá lớn mà thân thể loạng choạng, phải lùi lại mấy bước mới gắng gượng đứng vững.
Thiếu gia nhà họ Lục từ trước đến nay nào từng bị người khác đối xử như vậy. Ánh mắt hắn ta dữ dội ngẩng lên, nhưng khi nhìn thấy phù hiệu trên vai Phù Thanh, đồng tử lập tức co rút.
Đội thị vệ Hoàng thất.
Ngay khoảnh khắc kế tiếp, một luồng tinh thần lực mạnh mẽ nữa lại đè ép xuống, khiến Lục Luật phải khom người, dốc toàn lực mới miễn cưỡng không quỳ rạp.
Phù Thanh bước lên từng bậc thang, giọng lạnh lùng như băng: "Nếu còn có lần sau, ta sẽ tự tay ném cậu ra ngoài."
Phù hiệu trên vai lấp lánh dưới ánh sáng, là quân hàm Thiếu tướng.
Mọi chuyện diễn biến quá đột ngột, ánh mắt Thời Tinh liên tục dao động giữa Phù Thanh và Lục Luật. Theo bản năng, cậu cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng rồi lại chẳng biết phải mở miệng thế nào.
Phù Thanh khẽ gật đầu với Thời Tinh, giọng bình thản: "Cậu đi vội quá. Điện hạ nói cậu còn có tài liệu chưa lấy, đi cùng ta quay lại một chuyến nhé?"
Lúc này Thời Tinh mới sực nhớ, mấy tờ đơn xin ghép đôi cậu còn đang xét duyệt dở.
Cậu hoàn toàn không nghĩ tới khả năng Phù Thanh tự mình chạy đến chỉ để đưa tài liệu cho mình. Bị hỏi như vậy, Thời Tinh theo bản năng đáp ngay: "Được, tôi quay về lấy ngay. Xin lỗi ngài."
Trong cơn hỗn loạn, bản thân cậu cũng chẳng rõ rốt cuộc mình đang xin lỗi vì điều gì.
Phù Thanh thấy Thời Tinh không ổn, chỉ nói: "Vậy đi thôi."
Thời Tinh lặng lẽ bước theo sau.
Lục Luật còn muốn giữ lại, vừa định mở miệng thì luồng áp lực tinh thần lực bao phủ rung mạnh. "Bộp" một tiếng, cậu ta quỳ một gối xuống đất, chẳng còn tâm trí để nghĩ thêm gì khác.
Động tĩnh ấy Thời Tinh vẫn nghe thấy. Chờ đi được một đoạn, cậu mới nhỏ giọng nói với Phù Thanh: "Thiếu tướng, tôi và cậu ấy chỉ là bạn học, có chút va chạm thôi, không... không phải chuyện lớn."
Thời Tinh không muốn chuyện bị làm ầm lên. Phù Thanh rốt cuộc cũng không quá cứng rắn, chỉ nói: "Đợi khi nào cậu ta không đuổi theo kịp nữa, ta sẽ thu hồi tinh thần lực."
Thời Tinh khẽ thở phào.
Trên đường đi, đầu óc cậu mơ hồ, khi thì hiện lên cảnh sắc dọc đường Tổ Cây, khi lại là những mảnh ký ức vụn vặt từ rất lâu trước kia.
Thời Tinh cố gắng hết sức để không nghĩ nữa, nhưng cậu chẳng thể nào kìm lại được.
Cậu không hối hận về những lời mình đã nói với Lục Luật hôm nay. Sớm hay muộn, chuyện ấy cũng phải xảy ra, và dù ở thời điểm nào thì cũng sẽ chẳng dễ dàng.
Chỉ là... cậu không ngờ dư chấn để lại lại nặng nề đến vậy.
Tình trạng ấy vẫn kéo dài cho đến khi cậu đứng trước mặt Trì Diệu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!